37.
Trái tim khách trọ.
"Có phải em chỉ xem tôi là, là papa em?"
Người được hỏi sững sờ.
Xe chạy xa dần, nguồn sáng duy nhất dần dần mờ đi, Bạch Hữu Quy nhìn khuôn mặt Bạch Bình Châu dần chìm vào bóng tối, thần sắc trên mặt dường như cũng phức tạp hơn, anh hơi hối hận khi hỏi vấn đề này.
Bạch Bình Châu sững sờ, cảm thấy sự trầm mặc và đêm đen này quá mức lúng túng, đành mở miệng đáp: "Sao anh lại hỏi vậy?"
Bạch Hữu Quy không trả lời ngay, anh kéo tay hắn, áp lòng bàn tay mình vào, cảm nhận được sự nhẹ nhàng.
Loại cảm xúc mơ hồ này làm Bạch Hữu Quy không muốn nói lại nữa.
Hai người nắm tay nhau đi về.
Trên đường không ai nói chuyện, Bạch Bình Châu thấy hơi khó chịu nhưng lại không dám nói đến đề tài vừa nãy, đành phải chọn cái thú vị: "Gần đây A Tam biết nói chuyện đấy! Khẩu âm lạ lắm, còn hung dữ nữa, rất đáng ghét."
Bạch Hữu Quy ừ.
"Còn nữa! Nhân viên mới kia không biết là đang muốn làm gì, ngày ngày quấy rầy em nói tùm lum chuyện trên trời dưới đất." Bạch Bình Châu siết tay người đàn ông, "Còn khẩu âm của hắn nữa, em cảm thấy hơi lạ, giờ nghĩ lại thì thấy khẩu âm của hắn giống y như A Tam!"
Chủ mưu cười: "Cái này em cũng phát hiện?"
Bạch Bình Châu nghĩ đến chuyện lúc trước, giọng điệu nhạt dần: "Thế nhưng em không biết hắn, hay là lại giống như lần trước, vừa nói quen biết thì sau lưng đã thừa dịp em ngủ lén sờ soạng, làm người ta bị phạt, không được đi ngày tạm tha..."
"Người lần trước." Bạch Hữu Quy mở miệng, "Khi còn sống hắn quả thực là bạn học của em, chỉ là tâm tư hắn lệch lạc, lại bị người khác lợi dụng.
Hắn cố ý tiếp cận em, làm em bị phạt, không được tham gia kỳ tạm tha lần đó, là dự mưu hết cả rồi.
Vốn không định nói với em, nhưng bây giờ lại xuất hiện..."
"Trước kia hắn quen biết em? Vậy sao còn muốn hại em?"
"Bởi vì em giỏi.
Bọn họ sợ em." Bạch Hữu Quy thả lỏng giọng điệu, "Cho nên đối thủ của em đánh cắp thông tin tìm được Đỗ Hoành Việt, dùng khách hàng 5 điểm trường kỳ làm mồi nhử, làm em bị phạt."
"Hóa ra là anh biết, vậy sao anh không nói cho người ta hay?"
"Những chuyện bẩn thỉu này, không nhất thiết phải để em biết." Bạch Hữu Quy nắm chặt tay hắn, "Cho nên lần này phải nhớ kỹ, tránh xa Giang Hằng Sĩ kia ra, biết không?"
Mặc dù rất muốn hỏi sao anh biết tên người mới tới, nhưng Bạch Bình Châu vẫn lựa chọn im lặng.
Sau khi lăn lê ba ngày trong đoàn phim với ảnh đế, Bạch Bình Châu cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu, nguyên nhân hẳn không phải do sênh ca hàng đêm với người đàn ông, vì trước đó ba lần một ngày ở nhà thổ, làm liền cả tuần hắn cũng không thấy mệt mỏi giống thế này.
Bạch Hữu Quy thấy hắn mỏi mệt thì hỏi: "Có phải mệt không? Tôi đưa em về nghỉ, tôi quên mất ở đây không thể cung cấp năng lượng cho em, hẳn là đói lắm rồi."
Bạch Bình Châu ngày ngày được tinh dịch rót đầy sao có thể lại bị đói chết, chỉ là do hắn bị quá nhiều dương khí quấy nhiễu, linh hồn hơi tan ra, nên đi đường có chút liêu xiêu.
Chỉ tiếc ở chỗ người đàn ông không đi được, lịch trình gần đây kín mít, vừa đi vừa về từ nhà thổ ít nhất cũng phải hai tiếng rưỡi, nhưng ảnh đế thì nửa tiếng cũng không có, không thể làm khác ngoài nhét Bạch Bình Châu vào phi thuyền rồi dặn dò: "Về rồi thì tắm rửa, gọi A Tam mang đồ ăn cho em, xong thì ngủ ngoan một giấc.
Mấy ngày tới sẽ rảnh được một ngày không quay, lúc ấy tôi sẽ đến tìm em."
Bạch Bình Châu víu chặt cửa khoang: "Vậy, vậy anh..."
"Sao hửm?"
"Vậy anh, phải nhớ đến đó, phải nhớ người ta."
"Ừm, tôi sẽ nhớ."
"Anh không được để thằng nhóc kia gọi anh là papa nữa!"
"Không gọi, gọi nữa sẽ đánh nhóc."
"Anh cũng không được quay cảnh hôn!"
"Cái này thì hơi khó..."
Bạch Hữu Quy chọc hắn, "Tôi đọc kịch bản, còn tới năm cảnh hôn lận, hầy, ngày mốt còn phải quay cảnh giường chiếu..."
"Mẹ nó quay cái khỉ gì vậy! Đạo diễn nào! Sao tục thế!"
"Ngoan nào, chọc em thôi.
Mau đi đi, giờ em sắp trong suốt hết cả rồi." Bạch Hữu Quy không định nói cho Bạch Bình Châu đạo diễn phim là đạo diễn vương bài hắn sùng bái nhất khi còn sống, anh chỉ ôm cổ hôn lên trán hắn, "Mấy ngày nữa gặp, tôi sẽ nhớ em."
Chỉ dựa vào mấy hành động mấy lời này của anh, cũng đủ làm Bạch Bình Châu vui vẻ hết ba ngày.
Mấy ngày nay Giang Hằng Sĩ không tìm hắn mấy, ngay cả Thích Vãn Phong cũng thấy không ổn, lén lút hỏi hắn: "Nó định làm gì vậy?"
"Quỷ biết." Bạch Bình Châu hút mì rột rột, "Khùm điên."
"Hầy, thành thật mà nói, tui là quỷ mà." Thích Vãn Phong đưa khăn giấy qua cho Bạch Bình Châu, "Nhưng tui cũng không biết.
Hóa ra ông cũng vậy."
Bạch Bình Châu nghe đến nhức đầu, trực tiếp đổi chủ đề: "Sao gần đây ông không ăn cơm?"
Thích Vãn Phong đỏ mặt: "Tui, gần đây tui...!Giao lưu khá nhiều, nên, chưa đói."
"À, tui biết rồi, là X nhỉ, ông bô tui...!Bạch Mãn Xuyên nói với