Ngày 28 tháng 2 năm...
Bóng đêm bao phủ xung quanh trang viên của Chu gia.
Một trong thất gia tộc lớn hàng đầu nước Vanladesh.
Pháp luật ở đất nước này đều bị bọn họ cầm quyền, chi phối và kiểm soát.
Ở đây, không có bộ máy nhà nước, không có tổng thống hay các chức vụ cao cấp thường gặp ở các quốc gia khác.
Vanladesh, là một vùng lãnh thổ nằm riêng lẻ với thế giới.
Nghĩa là, nó không được thêm vào bản đồ hay được công nhận.
Trước đây, nó là vùng đất trống, hoang sơ, không được Chính phủ Thế giới biết đến.
Về lịch sử hình thành nước Vanladesh này cũng khá bí ẩn.
Vô vàn câu hỏi được đặt ra và chờ đợi câu trả lời.
Ai là người đầu tiên đặt chân đến vùng đất lạ đó?
Bằng cách nào mà người bí ẩn đấy có thể xây dựng một chế độ hoàn toàn mới ở nơi này?
Vì sao Vanladesh không được thế giới biết đến?
...
...
...
Trên con đường vắng, đoàn xe tác chiến khoảng gần hai mươi chiếc đang nối đuôi nhau với tốc độ trung bình đến địa điểm.
Bên đường trải dài là hai cánh rừng bất tận, tạo cảm giác bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, hiển hách.
Trong đoàn ngựa chiến, nổi bật là chiếc xe mang biển số độc nhất vô vị, tất cả con số đều là không.
Người đàn ông trong bộ âu phục đen được cắt may tỉ mỉ, tay hắn kẹt điếu thuốc lá thương hiệu riêng ngồi phía sau ánh mắt tràn đầy khí lạnh nhìn đằng trước.
- Nhanh hơn đi.
Hắn cất chất giọng khàn.
- Vâng.
Thuộc hạ nhanh chóng ra hiệu.
Không lâu sau đó, đoàn xe phóng với tốc độ như tia chớp.
Hoắc Dạ cố tình liếc nhìn qua chiếc kính phía trước, quả nhiên chạy với tốc độ này đã khiến cô bé nằm bên cạnh tỉnh giấc.
Đứa bé đưa tay dụi dụi đôi mắt, sau đó theo phản xạ nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh.
Vừa mới tỉnh ngủ chưa gì đã hít phải khói thuốc lá, cô bé khó chịu ho khan vài tiếng.
Hắn thừa biết thứ mình hút không tốt cho sức khỏe trẻ em nhưng ngón tay vẫn không dừng lại.
Hoắc Dạ thấy bé gái sắc mặt rõ ràng không tốt, lại nghĩ đến người đàn ông kia đành nuốt những lời muốn nói xuống.
Thời gian vừa hay đúng năm phút, đoàn xe dừng trước trang viên của gia tộc họ Chu.
Chỉ duy nhất chiếc xe mang biển số không kia là đánh lái vào.
Còn lại, đều được bố trí bên ngoài chờ lệnh.
Đứng chờ sẵn là gia chủ đời thứ 19, người đàn ông ăn mặc nghiêm túc, nét mặt căng thẳng nhìn Hoắc Dạ đang mở cửa xe cho "khách quý".
Chiếc giày da vừa đặt xuống thềm đá, ngay lập tức Chu Chấn Nam chìa tay chào hỏi lịch sự kèm theo sự cung kính.
- Tam Chủ, đi đường đã mệt.
Hắn gật đầu, rồi lướt qua Chu Chấn Nam.
Bàn tay kia vô thức rút lại, nhưng sau đó liền bị năm ngón tay nhỏ nhắn nắm bắt.
Chu Chấn Nam giật mình nhìn cô bé khoảng chừng ba tuổi đang nắm tay anh ta.
- Vào thôi.
Hoắc Dạ khom người bế đứa bé theo chân lão đại.
Chu Chấn Nam chưa kịp hoàn hồn liền nghe thấy tiếng cảnh cáo của Hoắc Dạ.
- Muốn bị diệt tộc sao Chu thiếu?
- Không.
Đứa nhỏ này, thật sự chỉ là rất xinh đẹp.
Cậu hơi nhạy cảm rồi đấy thiếu niên trẻ tuổi.
Lần đầu tiên, tôi thấy
- Được rồi.
Nói nữa là diệt tộc đấy.
Chu Chấn Nam:...
Bên trong căn biệt thự hoa lệ cụ thể là phòng dùng cho khách vip, ngồi ở vị trí trung tâm là người đàn ông lạnh lùng tên Tam Chủ.
Hắn vẫn duy trì khói thuốc lá, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô bé mặc váy công chúa đang ngồi đối diện.
Chu Chấn Nam ngồi dưới hắn một bậc ghế cảm