Má nó! Muốn chết hay sao mà ngu ngốc đuổi theo tôi? Cậu nghĩ bản thân tôi có hai cái mạng để đền cho cậu hả? Khốn khiếp!
Mặc kệ ngọn lửa dữ dội kia như con quái thú đang muốn nuốt chửng hai người.
Tan tức giận nắm chặt cổ áo Phi Giác quát lớn.
Suýt chút nữa thì cậu ta bị nổ banh xác nếu không nhờ Tan nhanh trí cứu kịp thời.
Gương mặt chàng thanh niên mười tám tuổi giờ đây hoàn toàn trắng bệch.
Bờ môi cậu ta tím tái, vô cùng run rẩy không thể thốt thành tiếng.
Phi Giác cơ chân cơ tay dường như bị tàn phế tạm thời.
Ánh mắt vô hồn hướng về phía ngọn lửa không ngừng bùng cháy.
Vừa rồi mãi đuổi theo Tan mà cậu ta chẳng hề để ý xung quanh mình tàn là bom mìn.
Lúc Phi Giác nhận ra điều bất thường thì chân cậu ta đã đạp lên nó.
Thời gian như ngưng đọng, thời điểm ấy Phi Giác tưởng chừng bản thân sẽ không thoát được tử thần nhưng không.
Tan nhạy bén phát hiện ra có người bám theo sau mình nên thời khắc quay lưng lại thì cả người cứng đờ khi thấy Phi Giác đang đứng bất động tại chỗ.
Sắc mặt Tan lúc đó khó diễn tả bằng lời, anh ta liều mạng quay lại cứu Phi Giác.
Chỉ cần chậm vài giây thôi là cậu ta sẽ chết vì bom phát nổ.
Tan thật sự rất giận dữ như muốn đánh chết Phi Giác, tâm trạng vốn dĩ không tốt lại vì chuyện này càng xấu hơn.
Phi Giác không ngờ rằng, bản thân mình có thể thoát chết trong gang tấc.
- Tan, được rồi.
Ba chiếc xe tác chiến dừng bánh, Thiên Xạ vội vàng xuống xe chạy nhanh tới ngăn cản nắm đấm của Tan đang chuẩn bị đánh Phi Giác.
Cậu thanh niên vừa trải qua ngưỡng cửa cái chết, thật khó để quên hết chuyện.
- Lần sau mà muốn chết thì đừng lôi tôi theo.
Tan đẩy mạnh Phi Giác ra.
Bước chân cậu ta loạng choạng rồi ngã xuống mặt đất ẩm.
Gương mặt Phi Giác vẫn bơ phờ, không thể đứng dậy nổi.
Thiên Xạ đỡ cậu ta đứng lên.
- Em nó chỉ muốn lo lắng quan tâm cho cậu thôi Tan.
Anh cũng có một phần lỗi trong chuyện này vì quên nói với mọi người xung quanh đây có rất nhiều bom mìn chưa gỡ.
Thiên Xạ vuốt v e lưng trấn an Phi Giác.
- Bom mìn tự tôi biết mà tránh.
Còn cậu ta đã không biết cái gì, muốn quan tâm người khác sao không tự nhìn lại mình đã dư sức bảo vệ bản thân chưa? Nếu tôi không kịp cứu cậu ta thì cả đời thằng Tan này chết mang theo nợ.
Tan ghét nhất là mắc nợ người khác, anh ta chưa từng để chính mình phải mang ơn ai.
Thiên Xạ bị những lời nói như thể đang oán trách bản thân của Tan có chút sững sờ, anh ta đành im lặng.
Tạm thời bây giờ Thiên Xạ cũng không thể khuyên bảo gì Tan, tính tình anh ta vốn chẳng muốn nghe ai đặc biệt là trong tình hình hiện tại lại càng không để ai vào mắt.
Phi Giác ngay lúc này mới hoàn hồn nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Tan.
- Xin lỗi...
Khó khăn lắm Phi Giác mới nói ra câu đầu tiên.
Cậu ta cắn chặt môi, khóe mắt đỏ ửng.
Phi Giác chưa từng thấy Tan tức giận như muốn giế t chết mình như giây phút này.
- Phi Giác, nghe cho rõ đây.
Tôi sống không muốn mang ơn người chết.
Quan tâm tôi là chuyện của cậu nhưng khi cậu vì lo lắng cho tôi mà không may xảy ra chuyện gì thì tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho thi thể cậu.
Tan nói xong, lạnh lùng quay người bỏ về.
Từng bước đi vô cùng dứt khoát thậm chí còn mang theo cơn giận chưa thể phai.
Phi Giác mắt ngấn lệ, cậu ta trong lòng ngầm xem Tan chính là anh trai mình nên không thể mặc kệ khi thấy anh ta đột nhiên đẩy ghế rời khỏi bàn ăn.
Lúc đó, Phi Giác chỉ muốn đuổi theo hỏi Tan rốt cuộc đã có chuyện gì.
- Thanh niên cả rồi, còn khóc à? Tính tình của Tan rất thẳng thắn, ăn nói có hơi vô tâm nhưng xưa nay người ta hay nói sự thật mất lòng mà.
Cậu muốn kết thân với Tan phải thì rèn cho mình cho cái tâm vững, không thể vì một chút chuyện cỏn con mà đau lòng được.
Thiên Xạ vẫn giữ nét cười ôn hòa mỗi khi nói chuyện với đàn em.
Trong chuyện này, cá nhân Tan cũng là người đúng vậy nên không thể trách nặng ai.
Mặc dù Thiên Xạ chưa có cơ hội làm việc chung với Tan nhưng qua một vài chuyện anh ta cũng thầm đánh giá được con người Tan là như thế nào.
Không kể đến tính tình cực không thích nhường bộ người khác, bên cạnh đó năng lực chiến đấu của anh ta khiến Thiên Xạ phải công nhận rất mạnh, khiến phe đối địch phải đề phòng cao.
Tan còn là một người luôn có trách nhiệm trong công việc.
Mỗi lần tổ chức cử anh ta đi, Tan đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Dù mức độ nguy hiểm có như thế nào anh ta cũng mặc kệ mạng sống mà quyết tâm hoàn thành nó.
Cũng vì cái tính liều chết này mà tổ chức rất thích và coi trọng Tan.
Mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ mỗi lần anh ta nhận đều nguy hiểm hoặc rất nguy hiểm.
Phi Giác cúi đầu nhìn mặt đất không nói gì.
Tan không sai, chính cậu ta mới là người sai.
Một người không có khả năng tự bảo vệ bản thân còn đòi quan tâm đến người khác? Thật hài hước! Trong thế giới mà Phi Giác đang sống, chỉ kẻ mạnh mới có quyền quyết định sự sống chết của kẻ yếu.
Trái ngược với bản tính thích trải mình trong nguy hiểm, tham chết sợ sống của Tan thì Phi Giác rất nhát gan.
Cậu ta ngưỡng mộ con người Tan, muốn bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ, tài giỏi như anh ta nhưng không biết làm thế nào.
- Sao