Ngồi trên chiếc Roll Royce mà ông ba mới mua lung linh lấp lánh như sao, tôi cực kỳ thấp thỏm lẫn kích động.
Không phải vì cái xe này. Mà là vì người mà ông ba sẽ đưa tôi tới gặp tối nay.
Ba tôi tên Giản Vệ Đông, một nhà giàu có ở địa phương, còn tôi tên Giản Tây Khê, con gái thứ hai của ổng.
Gọi vắn tắt thì là tiểu thư thứ hai của nhà giàu.
Nghe có vẻ ngốc ngốc phù phiếm.
Tôi có một bà chị, tên Lâm Vi Lương.
Sau khi mẹ tôi mất, ba tôi kết hôn với một phụ nữ khác, bà ấy có một đứa con gái.
Bà chị đó của tôi, người cũng như tên, lạnh lùng. (Vi Lương có nghĩa hơi lạnh)
Cho dù chị ấy theo mẹ gả tới nhà tôi 3 năm rồi cũng không thể làm chị ấy nóng lên được.
Không phải lạnh bình thường.
Mà là cục sắt đông lạnh còn sót lại từ thời cổ đại.
*
Gia đình tôi rất giàu.
Nhà giàu thường hay có những kiểu âm mưu này nọ như trong tiểu thuyết.
Ví dụ như liên hôn. (Liên kết bằng hôn nhân)
Thực ra thì vẫn có khoảng cách giữa hư cấu và hiện thực ha.
Tiểu thuyết thì vừa kích thích vừa máu chó. Như kiểu nữ chính bị bắt gả vào nhà giàu, bị nam chính ngược lên bờ xuống ruộng tới mức nữ chính nản lòng thoái chí, sau đó nam chính bị vả mặt thật kêu, làm một trận theo đuổi vợ, cuối cùng kết hôn trước yêu sau, HE. (Happy Ending – Kết hạnh phúc)
Thực tế thì chân thật và nhạt nhẽo.
Ba tôi nói: “Tối nay ba mời một người bạn đi ăn tối. Con trai ông ấy mới ở Mỹ về. Con đi cùng để hai đứa gặp nhau cho biết.”
Tôi tê liệt, chẳng có cảm giác gì: “Dạ.”
*
Không nói dối mọi người. Từ lúc trưởng thành tới giờ, gần như tất cả nam giới nhà giàu từ thanh niên tới trung niên trong vòng tôi đã gặp mặt hết.
Nhưng hôm nay thì khác.
Giản Vệ Đông nói, người kia rất đẹp trai.
Ông ấy coi phim thần tượng bao nhiêu năm mà chỉ khen một người duy nhất là Hồ Ca.
Vì vậy, tôi nghĩ.
Tối nay, đáng để mong chờ.
*
Giản Vệ Đông nói.
Nhân lúc còn trẻ thì yêu đương nhiều hơn. Đừng có như mẹ tôi.
*
Mẹ tôi thì sao?
Từ nhỏ tôi đã ở với mẹ.
Mỗi khi tôi hỏi ba đâu? Bà sẽ nói với tôi: “Ba con đang ở một nơi rất xa để thực hiện nhiệm vụ giải cứu trái đất, khi nào con lớn lên thì ông ấy sẽ về.”
Từ khi tôi lên 4 tuổi, tôi không bao giờ hỏi lại câu hỏi đó nữa.
Vì một đứa bạn ở trường mẫu giáo bí mật thì thầm với tôi, “Đi xa tức là chết rồi đó. Ba mình mất thì mẹ cũng nói dối mình như vậy.”
*
Mẹ tôi là một trong những người đầu tiên khởi nghiệp.
Bà bắt đầu bằng nghề bán đồ điện.
Một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ, một mình chuyển hàng trong mưa gió.
Tôi nghe nói có lần bà mệt tới choáng váng, suýt chút nữa tống cả tôi lên xe tải chở hàng đi luôn.
Bất đắc dĩ phải nhốt tôi ở nhà một mình.
Sau đó, bà bắt đầu làm việc hậu cần.
Bến cảng, cầu tàu, sân bay, tranh giành địa bàn lấy hàng.
Một người phụ nữ cao 1.6 mét, nặng không tới 45kg.
Có thể gánh vác rất nhiều áp lực.
Cũng được coi như là một người phụ nữ đặc biệt hiếm có.
*
Cô giáo chủ nhiệm nói tôi hướng nội, có khuynh hướng tự kỷ.
Không nghiêm trọng tới như vậy.
Tôi chỉ không thích chơi với những bạn học khác.
Bác sĩ tâm lý chẩn đoán—
Chứng bệnh sợ giao tiếp ở trẻ.
Mẹ tôi lo lắng. Bà thường xuyên dành thời gian để ở cùng tôi.
Thiếu chút nữa làm tôi bị trầm cảm.
Ở một mình rất tốt.
Tôi thích nhất là được ở một mình.
*
Mẹ tôi làm ăn càng phát đạt thì bà càng suy nhược.
Cuối cùng.
Thân thể bà không gắng gượng nổi. Tuổi trẻ mất sớm.
*
Hồi tôi học tiểu học, bạn học B nói với tôi: “Tôi chắc chắc là bị ôm nhầm lúc mới sinh ra. Ba mẹ ruột tôi rất giàu có, họ đang tìm kiếm tôi, đưa tôi về thừa kế gia sản.”
Tôi trẻ người non dạ, tin thật nên kể chuyện này cho cô chủ nhiệm.
Sau đó, cô chủ nhiệm gọi điện cho phụ huynh của B.
Sau đó, cậu bạn đó không còn là bạn cùng bàn của tôi nữa.
Không ngờ mấy năm sau.
Ước mơ của cậu ấy lại biến thành sự thật với tôi.
*
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba mình là trong đám tang của mẹ.
Ông mặc bộ vest đen, phía sau là một hàng vệ sĩ cũng mặc vest đen.
Cao to, oai phong, có hình có dạng.
Tôi cứ tưởng xã hội đen tới đòi nợ, suýt tí quỳ sụp xuống thì ông đã quỳ trước.
Quỳ bên chân dung mẹ.
Một người đàn ông to lớn rơi nước mắt giết tôi trở tay không kịp.
Ông khóc, nói: “Con gái, ta là cha con, Giản Vệ Đông.”
Tôi cũng khóc, nhưng mà là sợ tới phát khóc: “Nhưng mẹ nói ba chết rồi…”
Nghe xong ông khóc càng đau lòng hơn, “Nếu không tin, ba có thể đưa con đi làm xét nghiệm ADN…”
Tôi ở bên cạnh cũng khóc: “Không cần…”
Giản Vệ Đông nói tôi đúng là con ngoan, rất hiểu chuyện.
Không không không.
Lỡ xét nghiệm ra không phải cha con thì rắc rối lắm.
Dù sao cái công ty to đùng hỗn độn vậy phải có người tới gánh chứ.
*
Giản Vệ Đông tìm luật sư và người phụ trách công ty của mẹ để chính thức tiếp nhận di sản.
Tới lúc đó tôi mới phát hiện ra mẹ tôi và ông ấy vẫn là vợ chồng hợp pháp trong nhiều năm!
Thực sự khó hiểu.
Mà điều càng khó hiểu hơn là Giản Vệ Đông siêu giàu.
Mẹ tôi thà chịu đựng cực khổ, nghèo khó còn hơn là chịu lấy một đồng giúp đỡ của ông ấy.
Bà ấy hận tới mức nào đây.
*
Sau khi nhận lại cha con, trở về gia đình, Giản Vệ Đông cố gắng dùng tiền bù đắp sự thiếu thốn tình thương của tôi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ tiết kiệm, không có sở thích gì, chỉ chú trọng tới