Laptop này quá khủng.
Cấu hình này phải tầm 50 vạn trở lên, quá lộ liễu. (Tầm 1.6 tỉ)
Tôi là người chỉ cầu mong mọi thứ đều yên ổn. Công việc có thể chậm hơn, nhưng lớp vỏ bọc ngụy trang suốt 4 năm này không thể bỏ được.
Vì vậy tôi để bộ máy tính này ở nhà. Kết quả nhanh chóng bị bà chị nhìn biết hàng phát hiện ra.
Chị ấy vào phòng khi tôi đang tô màu lại một bức vẽ. Chị ấy âm thầm xuất hiện sau lưng, hèn gì tự nhiên sống lưng ớn lạnh.
Lâm Vi Lương dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn tôi, “Máy tính của ai?”
Tôi suýt nhảy dựng lên: “!!!”
Lâm Vi Lương: “Đừng có nói dối chị.”
Tôi đơ người: “…Một anh trai mà em quen.”
Lâm Vi Lương: “Hửm?”
Tôi: “Lý Hành.”
Chị ấy mắng tôi: “Đồ ngốc.”
Tôi: “…”
Thôi được.
Chị đẹp, bỏ qua cho chị.
Lâm Vi Lương nhắc tôi: “Nhà họ Lý với nhà họ Giản có nhiều lợi ích ràng buộc nhau, họ cần có viên thuốc an thần.”
À.
Thì ra chị quan tâm tới tôi.
Lâm Vi Lương bực bội cau mày, “Xã hội nham hiểm, lòng người khó dò, em đừng có ngu ngơ vậy được không?” Mấy trang ăn cắp cút ra khỏi nhà Mỏng đi
Được.
Sau này tôi sẽ thông minh nhạy bén hơn.
Tôi đần mặt.
Bị sắc đẹp làm mê mẩn.
Người đẹp đánh rắm cũng thơm.
Lâm Vi Lương chợt nheo nheo mắt: “Em thích Lý Hành.”
Không phải là câu hỏi.
Mà là câu khẳng định.
Tôi: “Không có không có!”
Lâm Vi Lương: “Cũng phải, phụ nữ bình thường ai chẳng thích?”
Tôi: ?
Chị cũng!
Lâm Vi Lương: “Không bao gồm chị. Chị có đàn ông rồi.”
Tôi: !
Khi nào?!
Lâm Vi Lương: “Nếu em có thể chấp nhận một người đàn ông tiếp cận với em có mục đích rồi kết hôn với em mà không có tình cảm. Thì cứ coi lời chị nói như đánh rắm.”
Chị nói xong đứng dậy bỏ đi.
Người đẹp lạnh lùng này bên trong ấm áp.
Chị không biết.
Tôi không thể nói.
Lý Hành không cố ý tiếp cận tôi. Anh chỉ không muốn ăn 99 bữa ăn xem mắt.
Mà tôi cũng không muốn có lần xem mắt thứ 101 nữa.
Cũng như so với việc giả làm bạn gái của soái ca vậy thì tôi có lời.
Tôi làm vậy là vì hợp tác với anh. Làm sao mà có thể thật sự kết hôn?
Tôi tìm hiểu kỹ những hình ảnh đồ họa, mã do Lý Hành thiết kế. Tiêu hóa xong thì nó là của tôi. Sau đó khiêm tốn đưa ra cho thành viên trong nhóm tham khảo.
Tất nhiên tôi nhớ những gì Lý Hành nói. Chú ý kỹ năng giao tiếp.
Nào ngờ mấy thành viên trong nhóm vẫn bị sốc.
Nói năng lộn xộn.
Luống cuống xoay vòng một chỗ.
Phục lăn lóc.
Như nắng hạn gặp mưa rào.
Cái đám ngốc nghếch đáng thương này.
Nhưng không thể qua mắt được Quách Hiểu Bạch khôn khéo.
Quách Hiểu Bạch ép tôi vào góc tường: “Nói, đại thần nào chỉ cậu?”
Tôi biết mình không giấu được gì, dưới tình thế cấp bách nói ra cách Lý Hành chỉ.
“…Một người anh