Lâm Vi Lương bảo tôi giải thích rõ ràng mọi thứ với Lý Hành trước.
Được rồi, để tôi gửi wechat cho anh.
Tôi: [Nếu tôi nói tôi không biết Lý Khôn là anh trai của anh, anh có tin không?]
Lâm Vi Lương cau mày.
Tôi: [L.K nói muốn góp ý cho tôi nên tôi tới đó. Sau khi về, tôi thấy họ hai người đều là Lý, kiểm tra thông tin trên mạng mới biết hai người là anh em. Trùng hợp quá! Hình ảnh ‘Tội nghiệp’.JPG]
Lâm Vi Lương: mím môi.
Tôi: [Tôi chỉ khách sáo thôi, anh ta lại không thèm lịch sự mà đi ăn lẩu cay với tôi.]
Lâm Vi Lương: Đỡ trán.
Nửa ngày trôi qua.
Lý Hành không trả lời.
Lâm Vi Lương không chịu nổi: “Đưa điện thoại đây cho chị.”
Tôi: “Ờ ờ.”
Lâm Vi Lương mặt vô cảm lấy điện thoại tôi gửi tin nhắn: [Em sai rồi, anh trai ơi.]
Lâm Vi Lương mặt vô cảm lấy điện thoại tôi gửi tin nhắn: [Đừng giận nữa, anh Hành ơi.]
Lâm Vi Lương mặt vô cảm lấy điện thoại tôi gửi tin nhắn: [Anh Hành đẹp trai, tốt bụng nhất vũ trụ, tha lỗi cho Tây Tây được không?]
Tôi: Cái cmn cmn cmn…
Tôi vội vàng nhào tới giật lại điện thoại trên tay Lâm Vi Lương: “Chị… chị ruột… thu hồi, thu hồi lại, anh ấy sẽ cho là em điên rồi!”
Ting.
Lý Hành: [Lần sau chú ý.]
Tôi vãi cl vkl vkl!
Đây là loại phương pháp giải quyết vấn đề thần thánh gì vậy?
Tại sao mấy người phàm như tôi không thể hiểu nổi?
Tôi nhìn Lâm Vi Lương.
Lâm Vi Lương nhìn tôi: “Đồ ngốc! Không biết Lý Khôn và Lý Hành quan hệ không tốt sao?”
Tôi: “Không tốt ra sao?”
Lâm Vi Lương: “KFC và MacDonald’s, Gia Đa Bảo và Vương Lão Cát*, Pepsi và Coca!” (Gia Đa Bảo và Vương Lão Cát là 2 loại thức uống đóng lon, thằng đỏ thằng vàng – kiểu như Pepsi với Coca thằng xanh thằng đỏ vậy đó,).
Tôi: “À, em hiểu rồi!”
Chết tiệt.
Wechat có thêm 1 dòng đỏ.
Tôi nhìn qua.
Lâm Vi Lương cũng nhìn.
[Lý Khôn xin thêm bạn làm bạn tốt.]
Tôi: Không chấp nhận!
Lâm Vi Lương vươn bàn tay mảnh mai, [Đã chấp nhận.]
Tôi: “Chị định làm gì!”
Lâm – hỏa nhãn kim tinh – cao thủ giám định kỹ nữ – Vi Lương: “’Làm’ hắn.”
Hiệp một.
Lý Khôn: [Hôm nay lẩu cay rất ngon, cảm ơn vì đã mời.]
Tôi rất muốn chửi anh ta, nhưng mà tôi ăn nói vụng về nên không xé rách mặt.
Lâm Vi Lương trả lời: [Vâng, ngài Lý.]
Lý Khôn: [Đừng khách sáo như thế được không?]
Lâm Vi Lương: [Dạ được, chú.]
Lý Khôn: […]
Tôi: “…”
Chị đại à.
Người kinh doanh lão luyện vậy mà chị làm anh ta nghẹn thế này.
Có ổn không?
Hiệp hai.
Lý Khôn: [Cho cô xem vài thứ.]
Sau đó anh ta gửi cho tôi một loạt các hình ảnh so sánh về tác phẩm của sinh viên khoa chúng tôi sau khi được hỗ trợ cải tiến.
Kết quả có thể thấy được rõ ràng.
Lý Khôn nói: [Không tồi chứ.]
Lâm Vi Lương: [Cũng được.]
Lý Khôn: [Cũng được?]
Lâm Vi Lương: [May