Vừa rồi giãy dụa tới gà bay chó sủa. Bây giờ ngoan ngoãn chìa móng heo ra cho anh đeo.
Động tác này chỉ vài giây.
Ngắn ngủi mà lại như rất dài.
Tim đập như sấm trong yên tĩnh.
Lý Hành cuối cùng cũng đeo xong, tôi định rút tay về.
Chợt có tiếng gầm của Quách Hiểu Bạch phía sau:
“Giản! Tây! Khê!!!”
Đậu má, bà đây theo bản năng gạt phắt tay Lý Hành ra, bịt tai trộm chuông đóng cửa xe với tốc độ sấm sét.
Trong cơn hoảng loạn, một cơn đau thấu tim từ ngón tay út lan ra khắp cơ thể—
A a a a a a tay bị kẹt vào cửa xe!
Tôi không phải chó.
Nhưng ngay lúc này.
Tôi đau đớn tru lên như một con chó.
“Ấuuu ấuuu ấuuu ấuuu!”
Trong khoảnh khắc đầu tôi lóe lên hình ảnh.
Cảnh tượng một con chuột bị kẹp chặt đuôi trong bẫy máu me đầm đìa.
Mười ngón tay của chiến sĩ cách mạng bị kẹp trong những thanh tre mà vẫn lẫy lừng thấy chết không sờn.
Xong đời xong đời rồi, đau quá…
Càng ngày càng đau, càng lúc càng khó thở…
Tôi nghe tiếng gào thét của Quách Hiểu Bạch đang chạy về phía tôi, “Đậu má đậu má đậu má cái đệt đệt đệt đệt…”
Tôi nhìn thấy cửa xe đã đóng vội vã mở ra, Lý Hành nhanh chóng đỡ lấy tôi đang lung lay sắp ngã.
Tôi ngã vào vòng ôm ấm áp.
Tôi không phụ sự mong đợi mọi người mà, hôn mê.
Tôi bị đau mà tỉnh.
Tôi mơ thấy ngón út bàn tay phải mình bị nhét trong máy ép trái cây rồi điên cuồng khuấy.
Mở mắt ra.
Quả nhiên là một bác sĩ đang loay hoay nắn bóp tay tôi.
Cái gọi là “tay đứt ruột xót” tôi đã thật sự cảm nhận được.
Ngón út bây giờ như trái tim.
Thình thịch thình thịch từng nhịp đập đau tới co giật.
Đau tới trước mắt biến thành màu đen.
Mẹ tôi mất đã nhiều năm.
Nhưng con người khi rơi vào tình trạng tuyệt vọng, bất lực, gọi mẹ như là bản năng.
Cho nên tôi khóc lóc gọi: “Mẹ…”
Lý Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, “Anh đây.”
Tôi: “…”
Hai mắt tôi đẫm lệ mơ hồ nhìn anh.
Anh nhìn tôi nghiêm túc, căng thẳng.
Tôi: “Làm ơn…cho tôi tiêm thuốc mê…”
Lý Hành: “Không được.”
Tôi: A a a a chó chết!
Lý Hành: “Cố gắng chịu đựng một chút là được rồi.”
Tôi hít mũi: “Chịu…chịu đựng cái gì?”
Lý Hành: “Bác sĩ sẽ ấn móng tay lại cho em.”
Tôi: !!!
Móng tay…tôi…máu thịt chia lìa?!
Còn đang ngẩn người.
Ông bác sĩ già đẩy mạnh một cái.
Tôi: “A A A A A!!!”
Đang sống sờ sờ ở khoa chỉnh hình.
Mà khí thế la y như đang ở phòng sinh.
Lý Hành ngồi ở mép giường, ôm đầu tôi, không cho tôi nhìn.
Tôi túm bộ quần áo của anh, vải dệt cao cấp được tôi xoắn thành một nùi như muối dưa chua.
Tôi nghĩ là xong rồi.
Ông bác sĩ già: “À, ấn lại không được.”
Chết tiệt!!!
Bác sĩ: “Tôi sẽ cắt bỏ nó đi.”
Tôi ôm Lý Hành run như cầy sấy: “Đừng đừng đừng!”
Lý Hành vỗ nhẹ lên lưng tôi, nhẹ giọng an ủi: “Tây Tây ngoan, nhanh lắm là xong rồi, chỉ cần cố chịu một chút là được, nghe lời nhé…”
Mẹ tôi sống