‘Anh Lý của tôi’ bị xuất huyết não, được đưa vào ICU và đang hấp hối.
Giản Vệ Đông đưa tôi tới bệnh viện. Một nhóm người vệ sĩ, luật sư, cổ đông, người nhà.
Tôi đột nhiên nhớ lúc đám tang mẹ tôi cũng đông người thế này.
[Tại sao cô ấy lại mất thế này.]
[Thậm chí còn không lập được di chúc.]
[Người thừa kế còn nhỏ thế này.]
[Ai sẽ tiếp quản tài sản và khoản nợ công ty.]
[Ai sẽ dọn dẹp đống hỗn độn lớn như vậy.]
…
Lải nhảm làu bàu.
Ríu ra ríu ran.
Có người đã mất mẹ.
Có người chỉ nghĩ đến tiền.
Nhóm người vây quanh ICU của ông cụ vẻ mặt nghiêm trang, nhỏ giọng bàn bạc.
Giản Vệ Đông và tôi thay quần áo chuyên dụng, vào ICU.
‘Anh Lý của tôi’ nằm trên giường, Lý Tranh Vanh, bên cạnh là hai người con trai tuấn tú của ông, Lý Khôn và Lý Hành, cuối giường là người vợ xinh đẹp của ông, Dịch Hưng Lan.
Lý Khôn mặc cả cây trắng, sắc mặt tái nhợt, Lý Hành mặc nguyên bộ đen, mặt đen như đáy nồi. Cứ vậy, một đen một trắng đứng bên giường của một ông cụ đang hồi nguy kịch.
Tôi có một câu muốn nói—
Thôi quên đi, tốt nhất là không nên nói.
Tôi không biết một nhà 4 người đã tranh cãi gì trước khi tôi với Giản Vệ Đông vào, khung cảnh im lìm nhưng mùi khói thuốc súng bay mù mịt.
Giản Vệ Đông: “Sao lại thế này?”
Dịch Hưng Lan: “Ông chơi xe đạp thăng bằng rồi ngã sấp mặt.”
Không khí nghiêm trang như vậy…không được cười, tôi không được cười.
Dịch Hưng Lan: “Lượng máu chảy ra không nhiều nhưng vị trí rất nguy hiểm. Dự đoán điều trị bảo tồn không tốt, các chuyên gia đề nghị phẫu thuật. Đội ngũ chuyên gia phẫu thuật não đang chờ bên ngoài. Ông ấy vẫn minh mẫn, cương quyết từ chối phẫu thuật, càng nói càng không nghe… anh khuyên ông ấy đi.”
Giản Vệ Đông bước tới chỗ ông cụ, “Tôi đây.”
‘Anh Lý của tôi’ môi rung rung, nói phập phù qua mặt nạ dưỡng khí: “Tôi sợ… tôi lên bàn mổ rồi không xuống được…”
Nước mắt tôi trào ra ngay lập tức.
Xin lỗi.
Mọi người ở đây đều chịu đựng không khóc.
Chỉ có tôi.
Phá hủy không khí.
Tôi quay mặt đi, lén lau nước mắt.
Sau khi lau khô rồi quay qua thì bắt gặp ánh mắt của Lý Hành.
Đôi mắt anh đầy vẻ bi thương.
À.
Rất xin lỗi.
Anh Hành!
Tôi không cố ý khiến anh khóc!
Giản Vệ Đông dụ dỗ ông cụ: “Ông xuất huyết không nhiều, không nghiêm trọng, ông còn nhớ lão Chu không? Mấy năm trước ông ấy mổ xuất huyết não, năm nay ông ấy còn leo lên đỉnh Everest! Hiện giờ kỹ thuật phẫu thuật này rất tốt, làm sớm thì tốt sớm…”
‘Anh Lý của tôi’ dường như còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Ông đưa bàn tay già nua nắm góc áo Lý Khôn đang đứng bên cạnh, Lý Khôn vội cúi xuống nắm tay ông, ‘anh Lý’ nắm tay anh ta, tay kia run rẩy chỉ vào tôi, “Tây Tây…tới…”
Tôi nhanh chóng lăn qua.
Đưa móng chó vói qua nắm lấy tay ông, ui, tay ông lạnh quá.
Ông cụ nắm tay tôi đặt vào tay Lý Khôn: “Kết…hôn…”
Tôi, Lý Khôn, kết hôn???
‘Anh Lý’ thấy vẻ kinh ngạc của tôi, cuối cùng ánh mắt đang rã rời mới tập trung lại nhìn gương mặt người bên cạnh, dán chặt mắt nhìn sững sờ một lúc mới buông tay Lý Khôn ra: “Sai rồi…”
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Lý Khôn… rất đau đớn.
Lý Khôn đau thương tránh qua một bên, Lý Hành chủ động đi tới bên giường ông cụ.
Anh cho tôi một ánh mắt để tôi tự hiểu.
Tôi hiểu ngay: chiến hữu à chiến hữu, anh em huynh đệ, bạn thân hiểu anh.
Lý Hành: “Ba đừng lo lắng, đồng ý phẫu thuật đi.”
Anh gỡ tay tôi trong tay ông cụ, bao bọc trong lòng bàn tay mình.
Lý Hành: “Con và Tây Tây sẽ rất tốt.”
Ông cụ vẫn không yên tâm nhìn tôi: “Tây Tây…”
Bị nhiễm không khí cảm động, tôi ôm cánh tay Lý Hành nói: “Con chắc chắn sẽ lấy anh ấy, ba.”
Lý Hành: “…”
Ba tôi: “…”
Ông cụ rất vui vẻ yên tâm, cuối cùng cũng được đưa lên bàn mổ.
Rủi ro