Tôi run rẩy mở weibo, nhắn tin cho “Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy”.
Tiện Hề Hề: [Đại gia Tiểu Kiến? Có đó không?]
Tiện Hề Hề: [Đại gia?]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Tôi đây, lão đại Hề.]
Tiện Hề Hề: [Đêm nay anh vậy là—]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Tâm trạng không tốt, muốn tiêu ít tiền.]
Ờ.
Thế giới của đại gia. Người phàm không hiểu nổi.
Tiện Hề Hề: [Sao tâm trạng anh lại không tốt?]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Anh không vui nên tôi không vui.]
Tôi ôm tim ngã lăn ra đất.
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Bây giờ anh thấy đỡ hơn không?]
Tôi ổn.
Ổn tới không thể ổn hơn.
Tôi gửi đi liên tiếp 3 biểu tượng cảm xúc dành cho người cao tuổi. Mong là đại gia có thể cảm nhận được niềm vui của “lão đại” lúc này.
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Chúc ngủ ngon, lão đại Hề.]
Tôi giả vờ đáng yêu cả nửa ngày, anh ta thậm chí còn không cho tôi một icon.
Đại gia đúng là đại gia mà.
Mấy ngày sau, công ty L.H cử một người đại diện khác liên hệ với tòa soạn của tôi. Vừa gặp đã xin lỗi, nói rõ ràng mọi việc. Hóa ra do người trước đó không khéo nói nên truyền đạt thông tin không chính xác.
Lần này L.H không dài dòng nữa.
Chỉ hai từ: Bán không?
Đậu má.
Bà! Không! Bán!
Chiếc Roll royce lấp lánh ánh sao cuối cùng cũng dừng lại trước lối vào khách sạn.
Người mở cửa không phải tài xế. Mà là người giữ cửa với găng tay trắng.
Giản Vệ Đông đưa đôi chân dài bước xuống từ chiếc siêu xe.
Mấy phụ nữ gần đó té xỉu ngay tức khắc.
Giơ tay nhấc chân đều có vẻ phóng khoáng hấp dẫn mê hồn.
Chỉ có mình tôi biết.
Ông ba đang lén cosplay hình tượng “Ếch xanh biến thành hoàng tử”.
Đàn ông trung niên cũng không thiếu tính trẻ con.
Người phục vụ dẫn đường, tôi và lão Giản vào bên trong.
Đèn đuốc sáng choang. Không một bóng người.
Giản Vệ Đông: “Đêm nay ba bao hết nhà hàng.”
Tôi đỡ trán.
Hứa với con. Đừng lén đọc truyện tổng tài bá đạo nữa, OK?
Trong lúc đợi người tới, lão Giản đi ra ngoài hút thuốc.
Tôi cúi đầu xem điện thoại.
Gần đây việc làm đồ án tốt nghiệp bị khựng lại, bất đồng với mấy người chung nhóm.
Bất lực.
Nhìn mấy đại thần để nâng cao ý chí chút.
Lướt lên lướt xuống không hiểu sao lướt đúng Lý Hành.
Weibo đăng tới đăng lui cũng chỉ có một tấm ảnh của anh ấy. Anh ấy mặc áo thun đen đứng dựa vào bàn máy tính, góc nghiêng mặt cực đẹp.
Sống mũi rất cao.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo, khí chất