Quần áo trong phòng Lý Hành rất ít, mở tủ ra, quần áo được xếp gọn gàng, màu sắc từ nhạt đến đậm, giống như cách trưng bày ở cửa hàng quần áo nam.
Tôi thấy quần áo mình mà treo lên mang tính hủy diệt, vì vậy tôi tìm đại một tủ trống gần đó, nhét bừa quần áo mình vào.
Sau khi cất đồ xong, tôi quay lại thấy Lý Hành đang nhìn tôi, anh hỏi: “Em chỉ mang theo mấy bộ quần áo như vậy à?”
Tôi: “Tôi chỉ có mấy bộ quần áo.”
Lý Hành lộ vẻ khó hiểu.
Tôi: “Quần áo anh được giặt sạch quá.”
Lý Hành: “Anh không giặt quần áo.”
Tôi: “Dì giúp việc giặt?”
Lý Hành: “Quần áo của anh mặc một lần rồi vứt đi. Dù sao đồ mới anh mặc cũng không hết.”
Tôi: “…”
Thật hả?
Vứt ở đâu?
Tôi đi nhặt.
Lý Hành dắt tôi đi xem nhà tắm: “Cho quần áo bẩn vào sọt này, dì sẽ giặt giúp em.”
Tôi: “Đồ lót của tôi không cần dì giặt. Loại đồ này để người khác giặt cảm giác rất kỳ quái.”
Lý Hành: “Ừ.”
Tôi thuận miệng hỏi: “Tôi có câu hỏi luôn tò mò, mấy người giàu có như anh, ai sẽ giặt đồ lót cho anh?”
Lý Hành lạnh lùng nhìn tôi, dưới ánh mắt nghiêm nghị của anh, tôi xấu hổ cúi đầu xuống.
Thật xin lỗi.
Tôi không nên hỏi những câu ngu ngốc như vậy.
Lý Hành: “Những người giàu có như anh không mặc đồ lót.”
Tôi: Respect!!! (Sự tôn trọng)
Cho nên đó là nguyên nhân tôi không thể thành công như anh.
Có phải vì tôi không đủ bản lĩnh để thả lỏng?
Hay là.
Ngày mai tôi thử không mặc đồ lót tìm cảm giác coi sao?
Cho tới khi tôi phát hiện một cái máy giặt tiệt trùng đồ lót tự động được treo trên tường.
Cờ hó, anh chơi tôi hả?
Khi vào nhà tắm, tôi phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Tôi hỏi Lý Hành: “Kính nhà tắm của anh trong suốt à?”
Lý Hành hỏi ngược lại tôi: “Kính trong nhà tắm của em không trong suốt sao?”
Hình như là vậy.
Nhưng mà.
Tôi: “Nhưng cửa kính phòng tắm của anh cũng trong suốt.
Vậy chẳng phải là khi tôi đi tiểu, đi ẻ, đi tắm đều bị anh thấy hết à!
Lý Hành: “Kính một chiều. Em có thể nhìn từ trong ra ngoài nhưng mà từ ngoài nhìn vô trong không thấy.”
Tôi: “À.”
Tôi bước ra khỏi phòng tắm.
Sau đó đứng ngoài phòng tắm.
Qua tấm kính, tôi có thể thấy rõ Lý Hành đang đứng giữa phòng tắm, hai tay đút túi quần, ung dung nhìn tôi.
Đcm.
Kính một chiều.
Vậy bây giờ tôi đang thấy cái quỷ gì đây?
Khoan tức giận khoan tức giận, cái gì cũng có tính hai mặt.
Tôi xem mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc, tôi thích mấy cảnh nam chính tắm, nhưng mỗi lần camera quay tới cơ bụng thì nó ngừng lại, coi chẳng đã thèm.
Bây giờ tôi có thể xem phiên bản full HD không che, hot miễn bàn.
Có lẽ do tôi đang tưởng tượng tới xuất thần nên nụ cười thể hiện ra vẻ quá đê tiện. Lý Hành lạnh nhạt liếc nhìn tôi, sau đó giơ tay ấn công tắc trên tường.
Tách.
Kính phòng tắm lập tức biến thành tấm kính màu bạc, phản chiếu toàn cảnh phòng ngủ, không còn thấy gì trong phòng tắm.
Tôi đối diện với tấm gương, nụ cười trên môi như bị rút gân—
Tên nhóc kia, mắc cỡ?
Sau khi thu xếp đồ đạc xong, tôi đi chúc ba mẹ chồng ngủ ngon.
‘Anh Lý của tôi’ nói: “Có thêm một người trong nhà, thấy nhà náo nhiệt hơn hẳn.”
Người an tĩnh như gà là tôi kế bên chả hiểu náo nhiệt ở đâu ra, đành ngoan ngoãn cười phụ họa.
Dịch Hưng Lan nói: “Hôn lễ thì sao, chúng ta muốn tổ chức lớn một chút, cho nên chờ lúc sức khỏe ba Lý Hành hồi phục lại tốt nhất. Dù sao thì đây cũng là sự kiện lớn của nhà họ Lý. Dự tính lùi lại tầm tháng 11, khoảng ngày 8 tháng 11, Tây Tây thấy sao?”
Tôi… còn tổ chức lớn? Tôi còn không muốn tổ chức đây nè.
Tôi nở nụ cười công thức: “Muốn làm lớn thì cứ làm ạ, rất tốt.”
Dịch Hưng Lan: “Tạm thời Tây Tây chuyển tới ở cùng mấy người già chúng ta, ấm ức cho con rồi. Lý Hành mới mua một biệt thự hướng biển làm nhà cưới. Nhà mới vẫn đang sửa sang, hơn nữa sống trong nhà mới sửa cũng không tốt cho sức khỏe, để gió thoáng nhà. Tháng 11 là vừa đẹp…”
Tôi ngước lên: “Không cần, con muốn sống ở đây. Con rất thích ở đây.”
Còn quá nhiều sách với game chưa được tôi ân sủng, sao tôi chuyển đi được?
Hai người già nhìn nhau mỉm cười, anh Lý của tôi nói: “Con có thể nghĩ vậy thì tốt quá, con thích là được rồi.”
Dịch Hưng Lan nói: “Nhân lúc thời tiết còn chưa nóng, tranh thủ chụp ảnh cưới đi.”
Tôi: Hả?
Còn chụp ảnh cưới?
Tôi ngay cả ảnh thẻ còn không muốn chụp…
Dịch Hưng Lan: “Con dâu mình đẹp nên phải tìm nhiếp ảnh gia có tay nghề cao chụp cho con thật đẹp mới được.”
Rồi bà nói ra cái tên.
Tôi nghe tên này giống một chị đại nhiếp ảnh gia trong ngành thời trang, chuyên chụp ảnh cho mấy siêu sao.
Kết quả Lý Hành nói: “Cô ta nổi tiếng quá nên làm cao.”
Đệt!
Thật sự là cô ấy!
Tôi chụp tôi chụp.
Trò chuyện xong, tôi với Lý Hành về phòng để ngủ.
Anh nói lên phòng làm việc giải quyết ít công việc, tôi tắm rửa ngủ trước, không cần đợi anh.
Tốt quá, nếu anh mà ở phòng ngủ thì tôi tắm cũng không dám đánh rắm.
Tôi bật vòi hoa sen lên mới thấy quên mang Safeguard theo, thế là mượn của anh xài đỡ, dầu gội, sữa tắm đều của Chanel. Hèn gì trên người anh luôn có mùi hương thoang thoảng. (Safeguard là loại sữa tắm, dầu gội bình dân thông dụng chắc mọi người biết nhỉ?)
Hóa ra là mùi tiền!
Tắm rửa xong, tôi thấy người trơn bóng, nhưng mà tôi vẫn thích cảm giác sạch sẽ sảng khoái của Safeguard hơn.
Tôi để kem dưỡng da siêu nổi tiếng của Nhật bản Fueki yêu thích của tôi – loại có mũ màu đỏ trên đầu chú vịt nhỏ màu vàng – bên cạnh mấy sản phẩm chăm sóc da màu đen của Lý Hành, nhìn hết sức hài hước.
Tôi chợt thấy buồn buồn.
Trong thế giới Lý Hành, tôi luôn lạc lõng.
Càng đáng buồn hơn nữa.
Tôi chỉ lấy có nửa bộ đồ ngủ.
Tôi nhìn qua tấm kính, thấy bên ngoài không có ai.
Tôi mặc áo với quần lót, lấy khăn tắm quấn quanh mông rồi mở cửa đi ra ngoài.
Phòng để quần áo hơi xa, nhưng cũng không sao, chỉ cần tôi chạy nhanh là có thể bay tới cái tủ nhỏ đó, mở cửa tủ, tìm quần pyjama, lao vô phòng tắm mặc.
Chuẩn bị.
Chạy!
Trong lúc vội vàng, có thể do tôi quấn không chặt hoặc do lúc chạy sải chân rộng quá mà khăn tắm lỏng ra tuột xuống, may mà tôi nhanh tay chụp vội khăn tắm lại kịp. Tôi đứng giữa phòng ngủ, dự định nhanh chóng quấn khăn lại.
Két.
Cửa phòng ngủ mở ra!
Chết mợ chết mợ chết mợ!
Tôi hoảng sợ hấp tấp lấy khăn tắm phủ lên đầu, quay mông lại, hét to: “Anh đừng vô, đừng vô!”
Két.
Cửa đóng lại.
Tôi từ từ thò đầu khỏi cái khăn tắm, không có ai.
Đi rồi.
Ớ, không đúng.
Mông tôi để trần.
Sao tôi lại trùm khăn lên đầu?
Tôi run rẩy nhìn lại, thấy mình trong gương phòng tắm, trên đầu trùm cái khăn tắm, bên dưới chỉ mặc quần lót. Đây là bộ đồ lót mà Quách Hiểu Bạch tặng cho