Tôi muốn lặn xuống ao biến thành cá luôn để khỏi bị ném lên thớt cho người ta bằm.
Tôi cực kỳ đau khổ hỏi Lý Khôn: “Bình thường anh mặc đồ trắng, hôm nay… sao lại mặc đồ đen?”
Lý Khôn cười dịu dàng vô hại: “Bởi vì anh đang biến chất.”
Tôi: “…”
Lý Khôn: “Haha, đùa thôi.”
Tôi còn định nói nữa nhưng chồng tôi đã chạy tới, nắm tay tôi dắt đi, buông một câu như nói với Lý Khôn, “Đừng nói chuyện với anh ta, mang thai đó.”
Tôi: !!!
Bữa tối, tôi ngồi cạnh Lý Hành.
Lý Khôn ngồi đối diện với tôi, cùng bên với ba mẹ chồng tôi.
Lý Khôn nói: “Con muốn về nhà sống, được không?”
Ba chồng tôi xúc động: “Đứa con ngốc này, đây là nhà của con, con không ở đây thì còn ở đâu, về đi!”
Tôi: ?
Cái loại con trai bất hiếu bỏ nhà ra đi này không phải nên đánh gãy chân chó của nó sao?
Tôi luôn cảm thấy thái độ của họ đối với Lý Khôn có gì đó không hiểu nổi.
Cảm giác yêu chiều quá mức.
Lý Hành lạnh lùng nói: “Vì anh ta đã về, ba mẹ có người chăm sóc nên con và Tây Tây có thể dọn ra ngoài ở.”
Tôi ?
Tôi không muốn chuyển ra ngoài.
Nhưng tôi không dám nói.
Dù sao cũng mới vừa vỗ mông anh chồng. Bây giờ mà tôi nói không muốn chuyển ra ngoài thì quỷ mới biết Lý Hành sẽ hiểu lầm tới cái gì.
Lý Khôn tuy cười nhưng mắt lại lộ vẻ buồn bã: “Haizz Lý Hành không thể cho anh sắc mặt dễ nhìn nữa rồi, anh trở về em không vừa mắt sao?”
Không hổ danh là một “hồ sen trắng” xanh biêng biếc. Chỉ một câu nửa đùa nửa thật đã ngay lập tức biến Lý Hành thành mục tiêu oanh tạc của ba mẹ.
Ba chồng tôi nói: “Người một nhà ở cùng nhau hòa thuận vui vẻ không ai được chuyển đi đâu cả!”
Mẹ chồng tôi nói: “Hiếm khi Tây Tây cũng thích ở chung chúng ta, bây giờ Lý Khôn đã về, sau này nhà càng vui vẻ tưng bừng hơn. Không ai được phân đi đâu hết.”
Tưng bừng?
Gà chó không yên thì đúng hơn.
Sao đột nhiên Lý Khôn lại quay về?
Anh ta thấy tình cảm của tôi với Lý Hành không vững vàng—
Về châm ngòi ly gián?
Ăn cơm xong.
Tôi định về phòng chơi game.
Lý Khôn gọi tôi lại: “Em dâu.”
Tôi nuốt nước bọt nhìn Lý Hành bên cạnh.
Lý Hành liếc nhìn Lý Khôn: “Câm miệng.”
Mẹ chồng tôi: “Con nói chuyện với anh trai kiểu gì vậy?”
Cũng may ba chồng tôi không có ở đó, nếu không là bị công kích nhân hai lần rồi.
Lý Khôn không giận, chỉ nhìn tôi nói: “Ăn xong rồi nằm hay ngồi thì không tốt cho tiêu hóa, lâu ngày thành phụ nữ bụng phệ. Lúc còn trẻ thì nên tạo thói quen tốt, đi dạo sau núi cho tiêu bụng.”
Tôi vẫn quen kiểu đó, ăn xong thì ngồi hoặc nằm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ăn xong thì phải vận động, giờ nghe anh ta nói vậy thì cúi đầu nhìn bụng mình, hình như hơi mập ra.
Lý Hành: “Không đi.”
‘Phu xướng phụ tùy’: “Tôi cũng không đi.” (Chồng nói vợ nghe/làm theo – câu này VN mình cũng sử dụng thường nên giữ nguyên nhé)
Lý Khôn “À” lên đầy ẩn ý.
Lý Hành vẻ ghét bỏ: “Anh à cái gì?”
Lý Khôn nhìn mẹ chồng tôi, nói: “Thôi vậy, vợ chồng trẻ về phòng tự vận động. Mẹ đi dạo với con nhé?”
Ánh mắt mẹ chồng tôi nhìn tôi với Lý Hành chợt có vẻ khinh thường: “Chậc chậc, được rồi, đi thôi.”
Tôi: Úi!
Không phải như mẹ nghĩ!
Không có kiểu vận động ấy ấy sau bữa cơm!
Sau khi về phòng.
Lý Hành: “Lấy điện thoại ra đây.”
Tôi lấy điện thoại.
Lý Hành: “Chụp ảnh lưng anh.”
Tôi chụp ảnh lưng anh.
Sau đó Lý Hành uy hiếp tôi phóng lớn cái mông vểnh của anh lên, để làm màn hình điện thoại, ép tôi ngồi vào đó, lấy que diêm chống mắt lên, ngồi nhìn nó một tiếng đồng hồ.
Đau đớn cỡ nào!
Một tiếng sau.
Lý Hành: “Còn nhận nhầm không?”
Tôi dụi dụi đôi mắt cay sè cùng tâm hồn bé nhỏ không còn trong sáng nữa “Em sai rồi.”
Lý Hành: “Lần sau còn dám nữa không?”
Tôi: “Dạ không, thật đó. Cho dù khi mông anh bị đốt thành tro em cũng sẽ nhận ra.”
Sửa kịch bản game một lát, chơi game một chút, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Tuy hôm nay chồng giận nhưng mà ‘bài’ vẫn trả không thiếu dòng nào.
Đang cao hứng—
Cộc cộc cộc.
Lý Hành nghiến răng dừng lại: “Ai vậy?”
Ngoài cửa tiếng Lý Khôn vọng vào: “Anh muốn chúc em dâu ngủ ngon.”
Giọng tôi bây giờ vừa mềm mại vừa quyến rũ, vì sợ bị chú ý, tôi lấy hết sức bình sinh rống lên: “Ngủ! Ngon!”
Lý Khôn: “Ừ mơ đẹp nhé.”
Không có tiếng động.
Có lẽ đã đi.
Tôi vỗ vỗ Lý Hành thúc giục anh, “Tiếp tục.”
Hai người đang dốc sức bắt đầu lại–
Lý Khôn: “Em dâu.”
Đậu má!!!
Lý Hành: “Lại chuyện gì!”
Lý Khôn: “Em ấy chưa cảm ơn anh.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi, đội, ơn, ngài!!!!”
Anh ta có bệnh phải không!
Cuối cùng Lý Khôn rời đi.
Tôi hoàn toàn sụp đổ.
Đêm nay.
Không thỏa mãn.
Móa nó!
Ngày hôm sau, tôi và chồng tôi trừng trừng nhìn Lý Khôn đang tới gần với vẻ “thù không đội trời chung.”
Lý Khôn thong thả ung dung đi tới, ngồi xuống bàn, hoàn toàn không sợ ánh mắt của tôi với Lý Hành, chậm rãi ăn sáng.
Lý Khôn: “Vẫn là ăn sáng ở nhà ngon hơn.”
Ba chồng tôi nói: “Vậy con còn dọn ra riêng làm gì?”
Mẹ chồng tôi nói: “Con giận ba chỉ vì muốn sửa di chúc? Hai anh em con được đối xử bình đẳng, không thiên vị đứa nào, con đừng cả nghĩ.”
Lý Khôn mỉm cười nhìn tôi, nói: “Vậy sao ban đầu không giới thiệu Tây Tây cho con?”
Tôi: !!!
Anh ta cmn thực sự rất biết cách gây chuyện!
Cả một bàn người á khẩu không nói nên lời, Lý