Đêm nay.
Không ngủ được.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, rất lâu.
Trước khi đi làm, theo tôi, việc viết kịch bản game có quyền lực như chúa trời, Game designer.
Khi đi làm rồi, địa vị của người viết kịch bản còn thấp hơn dì bán căn tin, lương thì tương đương như chị nhân viên lễ tân.
Công việc biên kịch đầu tiên cho “Đại khai sát giới” đã hoàn tất.
Tôi nghĩ tôi phải vĩnh viễn từ chức ở L.H.
Sao phải lấy sự nghiệp dư của mình đi thách thức chuyên môn của người khác?
Làm một người viết văn toàn thời gian không tốt hơn sao?
Tôi dành một khoảng thời gian dài để nhớ lại cách đối xử bất bình đẳng của ba mẹ chồng tôi đối với Lý Hành và Lý Khôn trong mấy tháng qua, cũng như thái độ khiêu khích của Lý Khôn đối với Lý Hành.
Cuối cùng nhận thấy một sự thật rõ ràng.
Lý Hành, rất có thể là con của ông thu tiền điện thoại.
Không được.
Tôi phải nhanh chóng kiếm được nhiều tiền hơn, tiết kiệm tiền riêng của mình. Trong trường hợp thật sự anh không phải là hoàng tử mà là “ly miêu hoán chúa”*, rơi đài thì tôi nhất định phải có tiền nuôi anh. (Tích Ly miêu hoán chúa trong truyện Bao công)
Anh ăn mặc đồ đạc đều quý giá.
Nuôi anh rất tốn kém.
.
Ngày hôm qua đã định là một ngày không bình thường.
Nhìn đi.
Hôm nay cuối cùng Lý Khôn lại mặc lại bộ vest trắng đặc trưng của anh ta. Nó báo hiệu thời kỳ biến chất của anh ta chính thức kết thúc phải không?
Bất kể sự thật là gì, tôi phải có thái độ tốt hơn với anh ta.
Giống như trước đây khi ăn sáng, một chuyện nhỏ cũng tràn ngập thuốc súng.
Nhưng hôm nay Lý Khôn không có kiểu quái gở thông thường, hoa sen trắng trà xanh nữa, mà là chân thành, lễ phép, khiêm tốn, nhẹ nhàng nói với Lý Hành: “Anh muốn ăn bún ốc, không phiền em chứ?”
Mặt Lý Hành ghét bỏ: “Lăn vô toilet mà ăn.”
Tôi nhớ lời thoại kinh điển của Vô gian đạo: [Trước đây tôi không có quyền lựa chọn, bây giờ tôi muốn trở thành người tốt.]
Trong lòng tôi biết nhưng không nói được gì.
Tôi chỉ có thể lo lắng suông.
Cờ hó.
Anh có thể cho Hoa sen trắng trà xanh này một cơ hội thay đổi không?
Có thể! Không! Có thể!
Trên đường tới công ty, tôi nói với Lý Hành: “Em không muốn đi làm nữa.”
Lý Hành nói: “Không có kiên trì.”
Tôi thở dài: “Lương thấp quá, ở nhà kiếm được nhiều hơn.”
Lý Hành nhìn sang: “Ở nhà kiếm tiền thế nào?”
Tôi: “Viết tiểu thuyết.”
Lý Hành: “Hiện giờ mọi người đều kiếm tiền thế sao? Thu nhập hàng tháng hơn 17.000?”
Tôi: …
Tôi nói, “Thực ra em có bí mật lớn vẫn giấu anh.”
Lý Hành: “Cái gì?”
Tôi: “Anh không nghĩ tên em giống một vị đại thần sao?”
Lý Hành: “Anh không nghĩ vậy.”
“Thật mà.” Tôi hắng giọng, cố ra vẻ đại thần: “Em, chính, là, Tiện, Hề, Hề.”
Lý Hành bình tĩnh nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên hỏi tôi: “Trong ‘Long sư’ có 3 hoàng tử ở Vương quốc Nước sâu, người nhỏ nhất tên gì?”
Tôi: “…”
Chết tiệt!
Cuốn này tôi viết hồi còn trung học. Làm sao tôi nhớ nổi tên một người qua đường không có cơ hội để lên sàn chơi?
Tôi cố gắng suy nghĩ: “…Billy, Billy… Abrams?”
Lý Hành khinh thường nhìn tôi: “Billy Abrams là tên kỹ sư Al trong Thợ săn.”
A đù.
Tên lấy nhiều quá bộ nhớ quá tải.
Lý Hành: “Tiểu thuyết của anh ấy cách hành văn chua ngoa, tư duy chặt chẽ, bố cục rộng lớn, chỉ có ở độ tuổi 50 mới có thể đạt tới trình độ đó.”
Tôi: …
Tôi: “…Em sai rồi. Em không nên không tự lượng sức mình mà giả mạo anh ta.”
Lý Hành: “Viết truyện H không có gì phải xấu hổ cả, em thích thì cứ viết.”
Tôi: “Vậy sao biểu cảm anh thấy ớn vậy?”
Lý Hành: “Cứ nghĩ kinh nghiệm viết H của em lấy từ thực tế từ anh, anh cảm thấy—”
Tôi: “Anh cảm thấy sao?”
Lý Hành nghiêm túc: “Giống như bị độc giả của em luân phiên …X.”
.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi không đi làm.
Cuối cùng Lý Hành cũng nhận ra chuyện gì đó không ổn.
Anh đi làm.
Tôi với Lý Khôn, hai người ở nhà.
Lý Khôn lịch sự nói với Lý Hành trước khi anh đi làm: “Cứ yên tâm làm việc, anh sẽ chăm sóc người nhà.”
Lý Hành: “Anh cách xa vợ tôi ra.”
Lý Khôn cười bất đắc dĩ.
Gan tôi run lên.
Đừng thách thức giới hạn của Thái tử thật nữa, anh ta có thể bao dung anh lâu như vậy, lòng dạ rộng lớn mới không đuổi anh ra ngoài đó.
Anh đừng tự tìm đường chết nữa, ‘li miêu’ à.
Giờ ăn tối, Lý Khôn thông báo, “Con với Lâm Vi Lương đang ở cùng nhau.”
Keng.
Tiếng cái muỗng của ông cụ rớt trên đất.
Mẹ chồng tôi cũng lo lắng: “Không phải con bé có bạn trai à?”
Lý Khôn cười: “Bây giờ là con.”
Lý Hành chế giễu: “Anh phát hiện Lâm Vi Lương là người kế nhiệm của Giản Vệ Đông vì vậy bắt đầu xuống tay với người ta, tình yêu của anh đúng là muốn đến thì đến nhỉ.”
Tôi sốt ruột muốn bịt miệng Cờ hó lại.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi đá chân Lý Hành đang ngồi đối diện tôi.
Kết quả, Lý Khôn chậm rãi để đũa xuống, nhìn tôi: “Em dâu.”
Tôi: ?
Lý Khôn: “Em đá lên ống quần anh.”
Tôi run rẩy cúi đầu xuống, thấy hai anh em ngồi quá gần, bà đây vừa