Theo phép lịch sự, tôi vốn định làm chủ nhà chiêu đãi Phạm Thu Đình hết sức mình trước khi anh ấy về.
Kết quả là sau khi ăn uống xong, chúng tôi bắt đầu trò chuyện.
Phạm Thu Đình chỉ ra nhiều điểm thiếu sót trong cách viết của tôi. Anh ấy thực sự đã đọc tất cả quyển truyện của tôi, tôi xin anh ấy chỉ dạy, anh ấy tận tâm hướng dẫn, không hề giấu diếm, không keo kiệt lời khuyên, khiến cho người nghe thấy đã ghiền.
Thậm chí tôi còn quên cả thời gian. Cho tới khi điện thoại reo, Lý Hành gọi: [Vợ ơi? Khi nào thì em về? Có muốn anh tới đón em không?]
Tôi:…
Cưới lâu như vậy, lần đầu tiên anh hỏi tôi vậy.
Nhìn đồng hồ, chết mợ, đã 12 giờ khuya!
Tôi lo lắng cào tóc: “Không cần, em về ngay!”
Sau khi về nhà, Lý Hành nhận bản đầu tiên tác phẩm mới mà Phạm Thu Đình tặng tôi, vẻ mặt rất bình thường.
Tôi: “Không ngờ J lại là người Trung Quốc. Anh ấy là một người đẹp trai, anh ấy đã đọc hết sách của em, còn nói muốn em dành vài ngày dẫn anh ấy đi tham quan thành phố…”
“Véo…”
Quyển sách trên tay Lý Hành bay vèo đi không thương tiếc. Vứt y như vứt rác, vẻ đầy coi thường.
Lý Hành nheo mắt, bước từng bước về phía tôi, tôi lùi về sau, ngã lăn xuống giường, anh nghiêng người đè lên tôi: “Sao anh không phát hiện ra vợ anh lại hấp dẫn như vậy.”
Tôi: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Em nghĩ chắc anh ấy… cũng là fan của em?”
Lý Hành: “Lão đại Tiện, em không hề có chút ý thức tự giác.”
Tôi: “Cái, cái gì?”
Nụ hôn Lý Hành rơi xuống: “Ngừng phát ra sự quyến rũ đi, em thật lợi hại.”
Ơ!
Tôi.
Tiện Hề Hề, là thuốc kích dục biết đi?
Mặc dù rất để ý, nhưng bề ngoài làm ra vẻ đàn ông hào phóng, anh tống hai chị gái nhìn rất mạnh mẽ làm vệ sĩ cho tôi.
Trước khi ra khỏi nhà, Lý Hành còn cười nói với hai chị gái đó: “Nếu đối phương làm gì bất lịch sự với phu nhân, cứ đánh chết cho tôi.”
Tôi:…
Amen.
Từ chối đại J là chuyện không thể trong đời này.
Không một fan cứng nào có thể cưỡng lại lời mời của thần tượng.
God.
Hôm nay Phạm Thu Đình mặc rất giản dị, so với bộ đồ trang trọng hôm qua thì anh ấy có vẻ trẻ trung hơn hẳn, nhìn thế này nói anh ấy bằng tuổi Lý Khôn người ta cũng tin.
Anh ấy vẫn vậy, ba câu đã không rời xa được chuyện sáng tác, đó là điều tôi muốn, những năm này anh ấy không bao giờ nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn nào, có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp trong tác phẩm, và giờ chỉ có mình tôi biết được câu trả lời. Bạn thấy có hạnh phúc không?
Phạm Thu Đình là người hoài cổ, nhiều nơi anh muốn đến đều là những nơi cũ của thành phố, tiếc là đã 22 năm trôi qua, có quá nhiều công trình xây dựng mới, thành phố này không còn như trước nữa.
Nhưng tôi cùng anh ấy đi tìm, phố đi bộ, con ngõ gần trường cấp 2, tiệm ăn lâu đời nằm trong góc hẻo lánh …
Ba ngày với Phạm Thu Đình rất khó quên.
Anh ấy nói: “Ba ngày nay tôi rất vui khi có em bên cạnh, cảm ơn em.”
Tôi: “Tôi được hưởng lợi nhiều mà, tôi cũng rất vui được làm người dẫn đường cho anh. Thực tế những nơi mà tôi đưa anh tới trong ba ngày qua đều là những nơi tôi đã ở khi còn nhỏ. Tôi rất quen thuộc với chúng nên làm hướng dẫn viên cũng thuận lợi nhiều.”
Phạm Thu Đình cười: “Thật à? Trùng hợp quá. Còn một chỗ cuối cùng, không biết em có quen thuộc không?”
Trời đã muộn, mặt trời đã lặn.
Tôi nghĩ, không lẽ anh ấy muốn ngắm cảnh hoàng hôn bên bờ biển nổi tiếng nhất thành phố này?
Phạm Thu Đình: “Tôi muốn đến nghĩa trang chơi.”
Tôi:…
Còn tưởng là yêu cầu sáng tác.
Bây giờ trời sắp tối, đi ra nghĩa trang lúc này, ớn quá.
Tôi muốn từ chối nhưng không có mặt mũi.
Người ta đi tới nơi này là điểm cuối cùng rồi sẽ về nước. Đã theo thì thôi theo tới cùng.
Đi tới nghĩa trang.
Không phải Thanh minh nên ở đây vắng vẻ im lìm.
Tôi: “…có phải anh J đang lấy cảm hứng cho quyển tiểu thuyết mới không?”
Phạm Thu Đình: “Không, tôi muốn thăm một người quen cũ.”
Nghĩa trang lớn thế này, tìm người quen sao không nói sớm? Tôi hỏi anh ấy là người đó tên gì, ở hàng nào, khu nào?
Tôi: “Người quen đó của anh tên gì?”
Phạm Thu Đình: “Quý Mạn Lâm.”
Tôi: …
Tôi mất mấy giây định thần: “Trùng hợp quá, tên mẹ tôi cũng giống vậy.”
Phạm Thu Đình: “Tôi đến thăm mẹ em, Tây Tây.”
Tôi: Cái, cái gì!
Tôi: “Anh quen với mẹ tôi?”
Phạm Thu Đình cười khổ: “Đâu chỉ là quen.”
Tôi: “Sao tôi chưa bao giờ nghe mẹ tôi nhắc đến anh?”
Làm ơn đi.
Kệ sách nhà tôi đều chất đầy sách của anh ấy.
Mà tất cả đều là do mẹ tôi mua!
“Thật sao?” Phạm Thu Đình lộ vẻ cô đơn, “Cô ấy vẫn còn giận tôi đúng không?”
Ặc.
Giọng điệu này nghe thật mập mờ!
Tôi dẫn Phạm Thu Đình đến mộ mẹ tôi.
Anh ấy thực sự mang tới một bó hoa, là loài hoa Sơn chi mà mẹ tôi yêu thích. (Hoa Dành dành).
Tôi nghĩ anh ấy còn quá trẻ, cho dù anh ấy quen biết mẹ tôi khi đó, thì nhiều nhất là anh ấy tầm 18 tuổi.
Nam 18, nữ 26…
Đừng nghĩ linh tinh.
Mẹ tôi là người phụ nữ ngay thẳng nhất.
Phạm Thu Đình muốn chúng tôi tránh ra xa một chút. Anh ấy nói có chuyện muốn nói riêng với mẹ tôi.
Tôi với hai chị gái đứng cách đó hai hàng.
Trời bắt đầu tối.
Nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy anh ấy đang khóc trước chân dung mẹ tôi.
Tình hình gì thế này?
Thật là như có trăm bàn tay cào vào lòng.
Sau khi Phạm Thu Đình lên xe, đôi mắt hơi ướt.
Thật sự làm người ta đau lòng.
Anh ấy nói: “Làm phiền Tây Tây đã đưa tôi ra sân bay.”
Tôi hơi luyến tiếc anh ấy: “Đi sớm vậy à?”
Anh ấy sờ vào đỉnh đầu tôi, “Lẽ ra tôi không nên làm phiền em. Nhưng tôi cảm thấy tự hào khi biết em giành được giải thưởng. Nếu mẹ em còn sống, chắc chắn mẹ sẽ rất vui vì em, tôi không kiềm được mà đến đây. Xin lỗi em, Tây Tây.”
Tôi ngượng ngùng: “Anh khách sáo thế làm gì? Tôi rất vinh dự khi được gặp anh. Nhưng… sao anh biết tôi là Tiện Hề Hề? Việc này ngoài người biên tập với ba tôi –”
Phạm Thu Đình: “Tôi đã liên lạc với Giản Vệ Đông để tìm hiểu tình hình của em, tôi luôn quan tâm đến quá trình trưởng thành của em, Tây Tây.”
Càng nghe tôi càng khó hiểu, “Tại sao?”
Phạm Thu Đình: “Đến gặp em đã là phạm quy rồi, tôi không thể nói thêm gì.”
Không hổ danh là lão đại J.
Làm cho người ở lại lo lắng.
Sau khi đưa J đi.
Tôi về suy nghĩ 3 ngày. Cuối cùng phát hiện ra một sự thật khủng khiếp–
Rất có thể Phạm Thu Đình này chính là nguyên nhân khiến ba mẹ tôi bất hòa.
Ông ấy ra nước ngoài năm 18 tuổi. Mẹ tôi có thai tôi không lâu trước khi ông ấy ra nước ngoài.
Mẹ tôi chưa bao giờ ly hôn với ba tôi mà lại nuôi tôi như một bà mẹ đơn thân.
Tôi lớn lên đọc sách của J, mẹ tôi vẫn mua những tác phẩm mới của ông ấy đến khi bà ấy mất.
Tôi, có tài năng thiên phú ở khả năng viết lách.
Ông, một nhà văn thiên tài có tiếng trong giới văn học.
Ông, ăn nhiều không mập.
Me too. (Tôi cũng vậy)
Ông ấy tự kỷ, thích ẩn danh.
Me too too.
Chúng tôi còn thích những thứ giống nhau, sầu riêng, bún ốc, đậu phụ thối Trường Sa.
Hai chúng tôi đều thuận tay trái—
Trời ạ.
Không lẽ, tôi là con gái của lão Phạm hàng xóm?
Nghiệp chướng!
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Giản Vệ Đông thật sự chưa bao giờ làm xét nghiệm ADN quan hệ cha con với tôi.
Hơn nữa.
Tôi ỷ vào thân phận con gái ông.
Tiêu của ông bao nhiêu tiền!
200 tỉ cộng với 9.6 tỉ cộng với một hòn đảo.
Tôi có thể lấy cái gì để trả đây?
Kinh khủng nhất là tôi lấy thân phận con gái Giản Vệ Đông kết hôn với Lý Hành.
Bây giờ tôi không phải nữa-
Liệu anh có thay đổi thái độ không?
Càng nghĩ lại càng sợ.
Áp lực lớn đến không muốn gặp ai.
Chứng sợ xã hội tái phát mạnh mẽ.
Tôi đóng gói đồ đạc. Gửi tin nhắn cho Lý Hành: [Đóng cửa sáng tác một tuần, đừng tìm.]
Trốn.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Tôi trốn ở một nhà trọ gần nhà họ Lý.
Chỗ ở không có kết nối internet. Một tuần sau, không ai tìm ra được chỗ tôi ở.
Tôi ở đây chỉ viết tiểu thuyết.
Rồi đêm khuya suy nghĩ về cuộc đời.
Trong nhà trọ có một con Husky to. Lông đen trắng, đôi mắt to xanh biếc, có vẻ là giống thuần chủng.
Chỉ có điều là hơi tự kỷ.
Đầu dựa vào tường, nhìn thấy người vẫn chả thèm nhúc nhích, nhìn rất thương.
Ông chủ nhà trọ nói cậu nhóc chạy trên núi xuống, nửa đêm vô sân trộm gà, đôi mắt lấp lánh ánh sáng xanh, xém tí nữa là bị chủ nhà tưởng là sói mà đánh chết, sau đó mới phát hiện ra là chú chó ngốc nghếch.
Chú chó ngốc này có duyên với tôi.
Dù gì hàng ngày tôi cũng không có việc gì để làm ngoài chuyện viết lách nên cho nó ăn ngon để dụ. Nó rụt