"Em đã có súng của riêng mình rồi, vậy nhiệm vụ tiếp theo đó chính là phải thật quen thuộc với nó, mỗi ngày đều phải luyện tập một chút, duy trình cảm xúc với nó”. Tam gia cầm súng của Lăng Hiểu, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vuốt ve người yêu của mình vậy “Đừng nhìn bề ngoài của mỗi cây súng đều giống nhau, các bước sản xuất cũng không khác gì nhau, nhưng mỗi cây súng đều có những điểm khác nhau rất nhỏ, mà chính vì những khác biệt nhỏ như vậy, mới có thể bắn bách phát bách trúng hay không, cũng là bảo vật ở thời điểm quan trọng có thể cứu mạng em hay không”.
Lăng Hiểu trịnh trọng gật đầu, cầm lấy súng từ tay Tam gia. Cô cũng đã từng tiếp xúc với súng, chô dù là đời trước tự mình tìm hiểu hay là đời này có Tam gia chỉ bảo những điều căn bản về súng, nhưng Lăng Hiểu biết, hiện tại mới là đang chân chính học tập cái gì là súng, làm thế nào mới có thể dùng súng giết người một cách hiệu quả nhất.
Mi tâm, huyệt Thái Dương, yết hầu, trái tim... Những chỗ này là vị trí quan trọng có thể khiến cho người ta mất mạng trong phút chốc, gân tay, gân chân, đầu gối, xương bả vai... Những chỗ này làm cho người ta mất đi năng lực phản kháng bắt người sống đối phương. Lăng Hiểu học cực kỳ chăm chú, nhưng tốc độ và khoảng cách bia ngắm bắn kia lại không giống nhau khiến cô cảm thấy thât đau đầu, mười phát chỉ có hai ba phát có thể trúng mục tiêu đã định, còn chưa kể trường hợp mèo mù đụng phải chuột chết.
"Không có con mồi sẽ đứng yên để em tùy ý bắn cả, cho nên cái em phải học là dự tính được hành động và quỹ đạo của nó. Thực ra, cái này so với bắn tên dễ hơn, viên đạn vốn nhỏ, tốc độ lại nhanh, ít phải lo lắng với ảnh hưởng của gió”. Tam gia ngồi một bên, nhàn nhã uống trà, nhìn Lăng Hiểu đối với mấy tấm bia di động khổ sở, “Đây chẳng qua là bước đầu tiên thoát khỏi tấm bia cố định thôi, tuy rằng đều đang chuyển động, nhưng tốc độ đều đều, chỉ cần dự đoán đúng vị trí thì sẽ dễ dàng bắn trúng, mà tình huống thực tế thì không đơn giản như vậy. Con mồi có thể sẽ dựa theo tốc độ và hướng chạy, bọn họ sẽ nhảy, sẽ trốn, sẽ thay đổi phương hướng và tốc độ, mà cuối cùng cái em cần phải học, là phải làm thế nào để thông qua vẻ mặt và ánh mắt của họ mà đoán được suy nghĩ của họ, trước tiên là biết động tác mà họ sẽ làm”.
Lăng Hiểu mím môi, gật gật đầu, tuy có chút ngoài ý muốn về việc Tam gia hình như đang muốn bồi dưỡng cô theo hướng sát thủ, nhưng cô cũng không bài xích điều này ---- thậm chí là, còn có chút phấn khởi và kích động.
Lăng Hiểu lại luyện tập một lần nữa, cuối cùng hiểu rõ, Tam gia yên lặng nhìn, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.
Lúc nhìn thấy cánh tay Lăng Hiểu hơi phát run, hắn kêu ngừng lại.
"Phải rồi, hình như ta còn chưa nói cho em biết, cha của Gernot đã qua đời? Bị Mafia bắn.”
Một câu nói bất thình lình của Tam gia làm cho Lăng Hiểu kinh ngạc, cánh tay run lên, phát súng liền lệch vị trí. Nhưng mà cô không để ý đến, chỉ ngạc nhiên quay đầu nhìn Tam gia: “…. Gernot, cậu ấy đã biết rồi sao?”
"Đương nhiên là biết, sao ta phải dấu hắn?” Tam gia khẽ gật đầu, bộ dáng chuyện này là đương nhiên.
"Vậy... Gernot có ổn không? Có cần em ở cạnh an ủi cậu ấy không?” Lăng Hiểu chần chờ dò hỏi, tuy rằng cơ hội cô và Gernot tiếp xúc không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng ‘gần bằng tuổi’ nhau, lại chịu tra tấn trong tay Tam gia là người cùng cảnh ngộ, cũng có chút thông cảm và gần gũi ---- đối với một một đứa trẻ, đặc biệt nếu như Gernot sùng bái cha của cậu ấy như vậy, điều này thật sự là đả kích rất lớn.
"Đương nhiên là hắn khó chịu, nay cũng không biết trốn ở đâu mà khóc rồi”. Tam gia không đếm xỉa tới trả lời, "Em cũng không cần đi tìm hắn, nếu hắn vẫn luẩn quẩn trong lòng, không thoát ra được cả đời này chỉ là một phế vật, không đáng quan tâm”.
Lăng Hiểu trầm mặc, tuy rằng lời nói này rất lạnh lùng và không có tình người ---- dù sao đó cũng là đứa nhỏ mà hắn nuôi 6, 7 năm nay, nhưng Tam gia cũng không phải là nhà từ thiện, ngài ấy sành sõi, khôn khéo, lạnh lùng, lợi hại, cho tới bây giờ cũng không cần báo đáp, càng sẽ không bồi dưỡng một đứa nhỏ không có tương lai.
"Nếu hắn có thể đi ra, vậy em ở bên cạnh hắn đi, khiến cho hắn nhanh chóng quên đi, ta tuyệt không muốn nhìn thấy vẻ mặt của tiểu quỷ này suốt cả ngày ủ dột như vậy”. Tam gia cầm quạt hơi điểm nhẹ cằm mình, trầm ngâm, “vậy thì bàn bạc với hắn nên tặng quà gì cho ta đi, sinh nhật của ta cũng sắp đến rồi”.
"Tam gia muốn tổ chức sinh nhật?” Lăng Hiểu kinh ngạc, cô chưa từng biết sinh nhật của Tam gia, dù sao nếu không được Tam gia cho phép, thì không ai có can đảm dám để lộ ra tin tức riêng của Tam gia.
Lăng Hiểu ở bên cạnh tam gia lâu như vậy, lại chưa từng được mời đi tham dự sinh nhật của Tam gia, lúc này có cơ hội đi, cũng không biết có phải là do cô đã trưởng thành rồi, hay là bởi vì Tam gia rốt cuộc cũng đã tiến thêm một bước thừa nhận cô. Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, đây chắc chắn là một tin tức tốt.
Bữa tiệc sinh nhật của Tam gia, tất nhiên đây là dịp để tụ hợp những người chỉ nghe danh mà chưa từng thấy mặt, tuy rằng bây giờ Lăng Hiểu và bọn họ không có quan hệ gì, nhưng có thể biết mặt thôi cũng đã là tốt lắm rồi.
"Vậy... Tam gia ngài muốn được tặng quà gì?” Lăng Hiểu ưỡn mặt hỏi, cho dù ở bên cạnh tam gia đã lâu như vậy, cô cũng không biết rõ Tam gia thích những gì. Trường hợp quan trọng như vậy đương nhiên phải lựa chọn một món quà phù hợp với tâm ý của Tam gia, điều này khiến cho Lăng Hiểu cảm thấy rất khó giải quyết.
"Em hỏi ta?" Tam gia cười như không cười liếc mắt nhìn Lăng Hiểu, quát khẽ” Nha đầu lười biếng, không biết tự mình suy nghĩ một chút sao?”
"Tâm tư của Tam gia làm sao tiểu bối như em có thể đoán được chứ…..” Lăng Hiểu vừa thấy vẻ mặt của tam gia, chỉ biết cứ tìm hiểu như vậy sẽ không có kết quả, chỉ phải uể oải gật gật đầu, "Được rồi được rồi, em sẽ cùng Gernot thương lượng xem, nếu không thích hợp, xin Tam gia hãy thông cảm nhiều hơn….”
Tam gia cười khẽ, xoa nhẹ đầu