Lăng Hiểu bắt đầu khổ công thêu thùa, chuyện này làm không ít người ngạc nhiên rớt cằm.
Là người được chú ý trong trường, Lăng Hiểu luôn tạo cho mọi người ấn tượng là một cô gái thời thượng, kiến thức rộng rãi, luôn luôn là cô gái dẫn đầu thời đại mới, tuy rằng cô thông thạo cầm kỳ thi họa, nhưng mà bây giờ lại giống như các cô gái cổ đại vậy.
Làm một cô gái của thời đại mới, tôn sùng sự vật Tây Dương, xem thường truyền thống Trung Quốc, loại bỏ cái cũ trên cơ bản đã trở thành một loại hình thái, các cô gái của thời đại mới không chỉ chú ý tự do, dân chủ, giải phóng cá tính, lại nghiêm khắc phê phán các cô gái lấy "nữ giới", "nữ tắc" làm phương châm sống, ngay cả thêu thùa cũng từ bỏ, cho rằng đó là không thú vị, cũ kỹ, trói buộc phụ nữ này nọ. Nay nhìn thấy Lăng Hiểu là người tinh thông anh ngữ lại cầm chỉ thêu thùa như những cô gái thời cổ đại còn chăm chỉ cần mẫn tập thêu, không chỉ khiến cho bạn bè không thể hiểu nổi, mà ngay cả chú Bạch cho dù là luôn hướng về giáo dục truyền thống Trung Quốc cũng vô cùng khiếp sợ.
Không ít người mượn chuyện này chế nhạo Lăng Hiểu khuất phục truyền thống cũ, mà Lăng Hiểu hoàn toàn xem những lời chế nhạo đó như gió thổi bên tay, mặc cho bên ngoài mưa to gió lớn, cô vẫn im lặng bất động. Cô đã sớm qua cái tuổi để ý dư luận nói gì, đời trước những lời đồn đãi độc ác hơn gấp trăm ngàn lần cái này cô đều đã trải qua, nay chỉ là những lời đồn đại nhỏ bé, thậm chí không thể khiến cho lòng cô dao động hay lo lắng.
Lăng Hiểu đời này chỉ sống vì mình, chỉ vì mình, cho nên chỉ cần là điều mà cô đã nhận định, cô sẽ hăng hái làm tới cùng, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không thể ngăn cản bước chân cô.
Lăng Hiểu phải khiến mình trở nên lớn mạnh, đầu tiên là muốn mượn "thế" của Tam gia, nay đã có cơ hội tốt như vậy, cho dù thế nào cô cũng không thể bỏ qua.
sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lăng Hiểu quyết định chuẩn bị hai phần quà tặng, một phần là tranh chữ, có thể tặng trước mặt mọi người, nhưng cũng không quá xuất sắc, một phần còn lại là túi tiền, tuy rằng không được khéo cho lắm, cũng sẽ được yêu thích, chỉ là lén đưa cho Tam gia làm quà mừng thôi.
Tuy rằng chuẩn bị như vậy sẽ tốn thời gian và sức lực gấp đôi, nhưng về công về từ đều vô cùng thỏa đáng, được lòng tam gia, cũng sẽ không bị người ta lên án, nhất tiễn song điêu.
Duy chỉ có làm cho Lăng Hiểu có chút nóng nảy chính là hình như cô không có tài năng thêu thùa, Lăng Hiểu tự nhận mình coi như có chút khéo tay, lại bị một cây kim thêu tra tấn muốn chết. Tay phải cầm kim thêu bị mài nổi lên vết chai, tay trái thì cả năm ngoán tay bị đâm không biết bao nhiêu cái, sưng đỏ lên đến cho dù chạm vào cái gì cũng đau, thậm chí trên vải còn có vài giọt máu, có thể nói là khiến người ta kinh sợ.
Làm cho Lăng Hiểu có chút vui mừng là ở chỗ Gernot cũng không được tốt lắm. Lúc trước Lăng Hiểu mua mấy viên đá dùng để tập luyện đều bị hắn khắc đến phải bỏ đi, Gernot không thể không lại chạy đi tàng bảo lâu mua một đống vật liệu trở về. Cũng giống như Lăng Hiểu đều bị đâm vào tay chảy máu, trên hai tay Gernot cũng đầy vết thương lớn nhỏ của dao khắc để lại, nhìn còn kinh khủng hơn so với Lăng Hiểu. Dù sao thì cho dù Lăng Hiểu vô ý đi nữa cũng chỉ bị kim đâm một cái, mà Gernot thì dùng dao để khắc dấu, sắc bén hơn nhiều, trượt dao một cái là một vết thương.
Hai đứa nhỏ bị quà tặng khiến cho khổ không thể tả, chuyện này Tam gia đương nhiên là biết được.
Lăng Hiểu vì có đầy đủ thời gian luyện tập thêu thùa, nhịn đau mà đem giờ dạy của Văn Cẩn tạm thời ngừng lại, mà Văn Cẩn sau khi nghe cô nói lý do cũng đồng ý, thậm chí còn xung phong nhận việc giúp cô ở trước mặt Tam gia đòi một ít thời gian rảnh cho cô, để cho cô tập trung thêu thùa.
Nếu tam gia đã biết rồi, Lăng Hiểu và Gernot tự nhiên không dám bỏ dở nửa chừng , cho dù trong nội tâm có oán hận việc thêu thùa khắc dấu như thế nào đi nữa, cũng không thể không kiên trì làm tới cùng, dù sao thì điều khiến cho Tam gia không vui chính là người gặp khó khăn liền bỏ cuộc.
Không thể không nói, thêu thùa là một việc rèn luyện sự kiên nhẫn của con người, Lăng Hiểu khổ luyện mười mấy ngày, cảm thấy mình trở thành hiền thê lương mẫu, tính tình cũng dịu dàng hơn, ngay cả Tống Văn Bân khi nhìn thấy cô thêu thùa cũng lộ ra vẻ mặt "Người kia là ai vậy? Người nọ là Lăng Hiểu sao?!" hoàn toàn lật đổ hình tượng điêu ngoa ương ngạnh cổ quái trước kia của cô trong lòng hắn. Mà mỗi lần thấy vẻ mặt Tống Văn Bân như vậy, Lăng Hiểu chỉ muốn lấy kim đâm vào mặt hắn mà thôi.
Lúc cô bị thêu thùa làm cho nóng nảy, đương nhiên là phải tìm phương pháp giải trí. Vì thế, Lăng Hiểu cũng nhớ lại phòng trà mà Tống Văn Bân từng nhắc tới.
Đương nhiên, mục đích thực sự của Lăng Hiểu không phải là phòng trà nghe nói lịch sự tao nhã này, mà là người làm bên trong đó - Bạch Hà.
Tuy rằng lúc Tống Văn Bân giới thiệu, đã từng nói Bạch Hà là nghệ sĩ đàn dương cầm trong quán, nhưng trên thực tế, Bạch Hà chỉ có thể được coi là đi theo sau lưng nghệ sĩ dương cầm chân chính mà thôi. Dù sao đi nữa tuy rằng từ nhỏ đã theo mẹ học đàn, nhưng tài nghệ đàn của Bạch Hà lại có vẻ non nớt, hơn nữa còn nhỏ tuổi, cũng không nổi danh, không có khả năng được trở thành nghệ sĩ dương cầm ở chỗ sa hoa thế này, đôi lúc ngẫu nhiên đàn mấy đoạn, công việc chủ yếu của Bạch Hà là nhân viên phục vụ, phục vụ trà nước cho khách hàng.
Lúc Lăng Hiểu dẫn theo đường yên nhiên, trương chi nhã chờ một đám tiểu thư thế gia đi vào quán, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hà. Tống Văn Bân đương nhiên cũng không có ở đây. ngồi chỗ đàn dương cầm là một vị khoảng ba bốn mươi tuổi, khí chất cao nhã nữ tính, tài nghệ tinh xảo, trong khúc nhạc lại chứa đựng tình cảm dồi dào, không hổ là nghệ sĩ được trả lương cao mời đến.
đám người Lăng Hiểu được giữ ở cửa, được nhân viên phục vụ thái độ ân cần mời vào, ân cần hỏi các cô là muốn ngồi trong phòng trang nhã hay là ngồi bên ngoài, Lăng Hiểu và các cô gái bàn bạc một chút, quyết định ngồi trong phòng trang nhã, sau đó cười hỏi: "Bạch Hà tiểu thư có phải làm việc ở đây không?"
"Đúng vậy, mọi người muốn gọi Bạch Hà phục vụ sao ạ?" Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, dò hỏi.
"Chúng ta và Bạch Hà có quen biết, gọi cô ấy đến đây đi". Thái độ Lăng Hiểu ôn hoà, khiến người ta không rõ đối với Bạch Hà có phải là tốt hay không. Nhân viên phục vụ không đoán được tình huống, tất nhiên không dám nhiều lời, khom người dẫn các cô đi vào một phòng trang nhã đồng thời lại cho người đi gọi Bạch Hà nhanh chóng đến đây.
Đợi cho đám người Lăng Hiểu ngồi vào bàn, Bạch Hà ăn mặc giống như nhân viên phục vụ khác cũng vội vàng chạy đến, theo quán tính liên tục nói xin lỗi, sau đó ngẩng đầu mới nhìn thấy Lăng Hiểu đang ngồi ở chủ vị lạnh nhạt mỉm cười nhìn cô ta, cả người cô ta lập tức lặng đi.
"Đã sớm nghe anh văn bân nói chỗ này rất tốt, cô phục vụ anh ấy cũng rất hài lòng, vì thế hôm nay có thời gian, nên tôi đến đây một chút.