Trường trung học Anh Hoa và trường nữ trung học Maria là hai trường do người Anh thành lập, chẳng qua một trường là do thương nhân Anh quốc thành lập, còn một trường là do thầy tu người Anh thành lập, hơn nữa hai trường gần cạnh nhau chỉ cách có một bức tường, cho nên quan hệ rất thân thiết, mà ngày cả ngày kỷ niệm thành lập trường đều cùng nhau tổ chức.
Thực ra, cái gọi là cùng nhau tổ chức chẳng qua là học sinh hai trường tụ tập lại một chỗ xem biểu diễn cùng nhau mà thôi, buổi tối còn có tiệc khiêu vũ kiểu Anh, nhưng mà Lăng Hiểu đã có tính toán trước nên không tham gia ngày lễ này, bởi vì ngày sinh của Tam gia càng ngày càng gần, mà thời gian của cô không nhiều lắm --- so với hoạt động trong trường học thì ngày sinh nhật của Tam gia dĩ nhiên là quan trọng hơn rồi.
Ngày kỷ niệm thành lập trường được tổ chức vào buổi tối, Lăng Hiểu đã cùng Gernot bàn bạc xong cả rồi, cũng đã xem quà tặng mà hai người chuẩn bị. Dù sao hai người đối với tác phẩm của mình cũng không phải là tự tin lắm, lại không thể tìm người khác thương lượng, cảm thấy rất mất mặt, cho nên cũng chỉ có thể an ủi nhau một chút mà thôi.
- - đương nhiên, trước đó, Lăng Hiểu còn phải có tiết mục ứng phó với ngày kỷ niệm thành lập trường này.
Lăng Hiểu không yên lòng ngồi ở phía sau đài, hai tay vô ý thức nắm chặt. Nhớ tới chính mình tân tân khổ khổ, lao lực mất chín trâu hai hổ mới thêu xong thành phẩm, Lăng Hiểu liền cảm thấy tuyệt vọng, mà khi nghĩ tới đồ vật này phải làm quà tặng cho Tam gia…. Lăng Hiểu cảm thấy hay là mình trực tiếp tìm một bức tường đâm chết quách đi cho rồi.
Thứ này làm sao có thể đem ra đây? Quả nhiên vẫn là hủy thi diệt tích, sau đó đánh chết cũng không thừa nhận là tốt nhất…. Lăng Hiểu nắm chặt hai tay, bắt đầu suy nghĩ.
"Khẩn trương sao?" Tống văn bân ngồi ở bên cạnh Lăng Hiểu, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt do dự khó có được của co, ôn tồn dò hỏi.
Lăng Hiểu theo bản năng gật gật đầu, vừa nghĩ tới vấn đề quà tặng, cả người của cô đều cảm thấy không đúng.
"Em yên tâm, tài đánh đàn của em mọi người đều rất thích, chỉ cần thoải mái, buông lỏng một chút là được, cứ đàn như lúc bình thường, nhất định sẽ chiếm được ủng hộ của mọi người”. Tống Văn Bân khẽ nở nụ cười, cảm thấy Lăng Hiểu luôn luôn kiên cường kiêu ngạo mà lúc này lại có bộ dạng bàng hoàng mê mang như thế nhưng lại vô cùng đáng yêu, làm cho người ta muốn che chở, “Hơn nữa đã có anh ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở cạnh em, giúp đỡ em”.
Lăng Hiểu quay đầu nhìn nhìn Tống Văn Bân, sau một lúc lâu mới thôi suy nghĩ về quà tặng, hơi gượng cười, gật gật đầu. Tuy rằng điều cô lo lắng và điều mà Tống Văn Bân an ủi không phải cùng một việc, nhưng Lăng Hiểu vẫn chấp nhận việc bày tỏ quan tâm của hắn.
"Ngón tay có đỡ hơn chút nào không?” Tống Văn Bân thấy Lăng Hiểu thả lỏng mười ngón tay, nâng tay cô lên, có chút lo lắng nhìn những miếng vải băng xung quanh những ngón tay tinh tế kia “Thật sự lên sân khấu không có vấn đề gì chứ? Nếu như đau thì em nói ra, anh có thể nói với giáo viên một tiếng, hợp tấu đổi thành độc tấu, anh tuy rằng đàn không bằng em, nhưng cũng đủ để ứng phó được”.
"Chỉ bị thương nhẹ thôi mà, em không mấy quan tâm”. Lăng Hiểu mỉm cười lắc lắc đầu. So với cô chịu một chút thương tích thì Tống Văn Bân càng làm cô ngạc nhiên hơn, thủ đoạn mà Tam gia đối với Lăng Hiểu có thể gọi là tâm ngoan thủ lạt, căn bản không có đem cô dạy thành một cô gái nhỏ hoặc thành một cô gái nữ tính.
Lăng Hiểu biết Tam gia làm như vậy là vì để cô nhanh chóng trưởng thành, cho nên cô chưa bao giờ oán giận, cho dù là yêu cầu gì cô đều cắn răng kiên trì làm đến cùng, mà Lăng Hiểu sớm đã dưỡng thành thói quen bị Tam gia tàn phá nên tự nhiên không đem chuyện mấy ngón tay bị thương trở thành chuyện gì to tát. Đương nhiên, mặc dù không thèm để ý, nhưng Tống Văn Bân lại làm cho cô có cảm giác được trân trọng, cũng làm cho cô có cảm giác sung sướng.
Lúc Bạch Hà đi vào phía sau hậu đài, thấy Tống Văn Bân và Lăng Hiểu đang nắm tay, nhìn nhau cười, lập tức nụ cười đang nở trên môi có chút đình trệ.
"Tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ, quả thật không ai có thể so được”,Đường Yên Nhiên luôn chú ý tình huống giữa Lăng Hiểu và Tống Văn Bân tuy rằng có chút ghen tị, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Bạch Hà, lập tức cảm xúc dâng cao, thờ ơ đi đến bên cạnh cô ta, cười cười khen ngợi, “Nghe nói, quan hệ giữa bọn họ không chỉ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã đính hôn với nhau, lại từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, nghĩ lại nếu không phải do lần đó, quan hệ của hai người bọn họ chắc cũng không thân mật như hiện nay, Hiểu Hiểu lại có ơn cứu mạng với anh Văn Bân! Trong nguy cấp lại giúp đỡ nhau nên nảy sinh tình nghĩa, cả đời đều không thể phai nhạt" Nghiêng đầu, nhìn gò má có chút trắng bệnh của Bạch Hà, Đường Yên Nhiên không chút lưu tình kích thích nói “Có phải làm cho người khác rất hâm mộ hay không?”
Khéo miệng Bạch Hà cứng đờ mấp máy, người ở xung quanh cười phụ họa, không thể không gật đầu, sau đó vội vàng nói xin lỗi không tiếp được, đi đến chỗ Tống Văn Bân và Lăng Hiểu.
Phía sau, các cô gái của trường Trung học Anh Hoa nhìn cô ta với vẻ lãnh đạm, không có tình người, thậm chí là thất lễ bàn luận, bị Bạch Hà bỏ lại phía sau, cô ta nghĩ phải nhanh chóng ngăn tư thế thân mật của Lăng Hiểu và Tống Văn Bân, phá vỡ bầu không khí dường như không ai có thể tham gia giữa hai người bọn họ, vội vàng chạy đến thậm chí có chút thất thố.
Lúc Bạch Hà vừa đi đến hậu đài, Lăng Hiểu và Tống Văn Bân đã phát hiện cô ta, lúc này thấy cô ta đi tới, Tống Văn Bân ôn nhu lịch sự đứng lên gật đầu ân cần hỏi thăm, mà Lăng Hiểu cũng đứng lên theo, đôi tay lại tự nhiên khoác lên khuỷu tay của hắn
Đời trước, bởi vì Tống Văn Bân đối cô ta đơn thuần nhưng nóng bỏng, Bạch Hà luôn yên tâm không cảm thấy sợ hãi, luôn biểu hiện ôn nhu rộng lượng, thậm chí có gan lấy lui làm tiến mấy lần “bất đắc dĩ” chia tay với hắn ta. Bạch Hà hiểu rõ Tống Văn Bân, biết hắn khó di tình biệt luyến*, cho nên luôn cao ngạo cười lạnh lùng đối đãi với cô gái dây dưa với Tống Văn Bân.
* Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Mà đời này, địa vị và thân phận của Lăng Hiểu luôn chiếm ưu thế, lại ma xui quỷ khiến chủ động chiếm được cảm tình của Tống Văn Bân, Bạch Hà đại khái không được giống như đời trước, bình tĩnh tiêu sái.
Tiết mục biểu diễn của Trường Trung học Anh Hoa và trường trung học nữ Maria biểu diễn đan xen lẫn nhau, lại chia làm mấy tiết mục lớn,ví dụ như đàn dương cầm và ca hát xếp chung một chỗ, cho nên tiết mục Tống Văn Bân và Lăng Hiểu hợp tấu cách tiết mục của Bạch Hà không xa, chẳng qua một cái được mọi người chào đón, một cái lại bị mọi người soi mói.
Bởi vì phải biểu diễn, nên nói chuyện hai ba câu nội dung lại xoay quanh tiết mục của nhau. Bạch Hà nói xong về tiết mục mà mình đã chuẩn bị, lại có chút yêu thích và ngưỡng mộ nhìn hai người, khen ngợi nói: “Quần áo của hai người thật là đẹp, đặc biệt là Lăng tiểu thư, thật là làm cho người ta ngưỡng mộ”.
Tống Văn