Từ khi Lăng Hiểu bắt đầu nhớ thương con chim ưng trong nhà Tam gia thì tần suất cô chạy đến nhà Tam gia cũng nhiều hơn, cũng tận mắt nhìn thấy Tam gia dạy dỗ chim ưng. Không thể không nói, những phương thức này đừng nói là chim ưng, coi như là người cũng không có khả năng chịu nổi, không thể không cúi đầu xưng thần được.
Dưới sự dạy dỗ của Tam gia, Chim ưng đã thu liễm được dã tính của mình, lại càng không dám tùy ý mổ hoặc cào Lăng Hiểu nữa, bởi vì mỗi khi nó làm ra động tác như vậy, tất nhiên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Dần dần, Chim ưng không chỉ học được không bài xích Lăng Hiểu, thậm chí khi nếm được chút ngon nọt, còn biết nịnh nọt cọ cọ lấy lòng cô.
Vài tuần sau, Tam gia mỉm cười nói với Lăng Hiểu, Chim ưng đã được huấn luyện tốt, cô có thể mang nó đi rồi.
Lăng Hiểu để cho Chim ưng đậu trên cánh tay cô, tay kia vuốt ve bộ lông màu trắng vừa mới phục hồi của nó, chăm chú nghe Tam gia dặn dò.
"chim ưng là ác điểu, cho dù đã được thuần hóa cũng phải bảo tồn dã tính của nó mới có thể có giá trị. Cho nó ăn thịt tươi, để nó tự mình ra ngoài đi săn, đừng có giữ nó nhiều quá". Tam gia bưng ly trà, ánh mắt nhu hòa nhìn Lăng Hiểu đối với chim ưng yêu thích không buông tay.
Lăng Hiểu liên tục gật đầu, cho dù là chim ưng hay là người đưa tặng thì đều đáng giá để cho Lăng Hiểu cung phụng như tổ tông, huống chi bản thân Lăng Hiểu cũng vô cùng thích nó, sợ mình làm ra điều sơ suất nên cô cẩn thận ghi nhớ những điều cần chú ý, cảm giác mình đang mang một trách nhiệm vô cùng to lớn.
Đây là lần đầu tiên Lăng Hiểu nuôi dưỡng một con vật, cũng không biết có thể nuôi được hay không.
ngay lúc Lăng Hiểu lo lắng thấp thỏm không yên, một người hầu đi đến cách hai người vài bước liền đứng lại, cúi đầu chào.
Tam gia liếc người nọi một cái, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu hắn đi đến, người nọ lập tức bước đến bên cạnh Tam gia, xoay người nói nhỏ bên tai Tam gia.
Tam gia nghe xong, có chút nhíu mày, lập tức phất tay cho người nọ lui xuống, sau đó nhìn về phía Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu đang đùa với Chim ưng lập tức nhận ra chuyện này có quan hệ với cô, lập tức ngồi ngay ngắn, chờ Tam gia mở miệng, mà tam gia đương nhiên không phụ sự chờ đợi của cô, nhàn nhạt nói: "Tống Văn Bân chọc phải phiền phức".
Lăng Hiểu sững sờ, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"
"Chỉ vì cái lợi trước mắt". Tam gia dùng nắp ly trà nhẹ nhàng lọc lọc nước trà "Em cũng đã biết, hắn đã mười tám tuổi, xem như đã trưởng thành, có thể bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn trong nhà. Đại khái là tuổi trẻ khí thịnh, muốn làm ra việc lớn để chứng minh bản thân, cho nên đắc tội với người không nên đắc tội, cản đường người khác".
Lăng Hiểu giật mình gật đầu, hiểu được Tống Văn Bân gặp phải phiền toái, nguyên nhân có lẽ có liên quan đến cô và Lăng gia.
Tống Văn Bân cũng không ngốc, nên hắn đương nhiên cảm nhận được thái độ của cha Lăng có thay đổi. Mặc kệ hắn có để ý đến thân phận vị hôn phu của Lăng Hiểu hay không, cha Lăng chưa nói rõ ràng với hắn, trước khi chấm dứt quan hệ này lại tích cực thúc đẩy tình cảm của Lăng Hiểu và người đàn ông khác, đây đối với hắn không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục lớn nhất.mới
mới bước chân vào đời, chưa bị va chạm nên Tống Văn Bân đương nhiên không phục, hắn tự nhận bản thân mình ngoại trừ xuất thân kém một chút, cũng không thua kém tiểu thiếu gia của Thiệu gia được nuông chiều kia, dù cho xuất thân hơi kém, nhưng mà năng lực của hắn hoàn toàn có thể bù vào chỗ thiếu hụt đó.
ôm ý nghĩ như vậy, Tống Văn Bân càng ngày càng nóng lòng chứng minh bản thân, mà bởi vì vội vàng nên hắn cũng mất đi sự ổn trọng và cẩn thận của mình.
Lăng Hiểu khẽ thở dài, cảm thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm, may mà nhìn bộ dạng của tam gia, Tống Văn Bâ chắc cũng không gây chuyện gì lớn lắm, cô cũng không lo lắng quá mức: "Nếu vậy, hắn hiện nay thế nào rồi?"
"Tất cả đều bình an, chỉ là bị một vết thương nhỏ, cũng đã chịu chút giáo huấn". Tam gia trả lời, nhìn thấy vẻ mặt bình tỉnh của Lăng hiểu, cũng không vì tin tức này mà tỏ ra nôn nóng hay lo lắng, nên trong lòng Tam gia cảm thấy có chút vui vẻ.
"Vậy là tốt rồi". Lăng Hiểu nhẹ gật đầu, khéo miệng cong cong. Câu trả lời này cũng nằm trong dự đoán của cô, lần này Tống Văn Bân bị dạy dỗ như vậy, chịu chút thiệt thòi, cũng có thể giúp hắn ngã một lần không ra một chút, thực sự cũng không phải chuyện gì xấu.
"Bất quá, còn có một tin tức khác." Tam gia dừng một chút, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Hiểu "Bây giờ hắn đang ở chỗ Bạch Hà.
"Bạch Hà” Lúc này Lăng Hiểu ngược lại có chút lắp bắp sợ hãi, nhất thời không thể tưởng được người chị bị cô quên kia có liên quan gì đến chuyện này —— chẳng lẽ là Tống Văn Bân chạy trốn tới chỗ của Bạch Hà, hoặc là trên đường gặp Bạch Hà, được cô ta cứu?
cẩn thận nghĩ lại, dường như đời trước có xảy ra chuyện này, bất quá lúc đó cô không biết rõ ràng cho lắm, mà chuyện này sau đó cũng bị cô quên đi, cho tới giờ Lăng Hiểu mới nhớ tới.
Kể từ đó, đã nói lên kiếp này Tống Văn Ban đã được định sẵn, mặc kệ Lăng Hiểu thế nào, chuyện đó đều sẽ diễn ra. Nghĩ đến đây, Lăng Hiểu trở nên bình tĩnh, trong lòng có chút áy nãy cũng tan thành mây khói, toàn thân nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Lăng Hiểu sau khi nghe được tin này chẳng những khong có lo lắng hoảng loạn, ngược lại thoải mái vui sướng, khiến cho Tam gia luôn chú ý phản ứng của cô cũng thấy ngạc nhiên, bất quá cũng làm cho hắn càng thêm quyết tâm.
"Người cứu ta ta cứu lại ngươi, khi gặp phiền toái bọn họ lại gặp nhau, cái này được gọi là duyên phận phải không ạ?" Lăng Hiểu ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ. Rõ ràng vì cô sống lại mà có nhiều việc đã thay đổi, nhưng mà đoạn gặp gỡ này lại không hề thay đổi, Lăng Hiểu thực đúng là không thể không bội phục Tống Văn Bân và Bạch Hà, bọn họ quả thực là được à "ông trời tác hợp".
"Duyên phận?" Tam gia nhẹ mỉm cười, có chút khinh thường mà cười nói, "Nếu như cái này mà cũng được gọi là duyên phận....., thì cứ cho là vậy đi, bất quá tôi ngược lại rất vui bản thân mình chưa bao giờ gặp phải cái loại duyên phận này".
Nghe lời nói của Tam gia, hai mắt Lăng Hiểu sáng ngời: "Chẳng lẽ là không phải do ngẫu nhiên mà gặp được, mà là có nguyên nhân khác sao?
Mắt thấy bộ dáng hưng phấn chờ mong của Lăng Hiểu, Tam gia có chút