Hô Diên Táng từ giã ra đi, trong lúc mùa đông lạnh lẽo, cây cối xác xơ. Đi gần một tháng mới đến cụm núi rậm rạp, chim chóc tung bay nên nghĩ thầm:
- Trong núi này chắc có bọn cường khấu trú ẩn.
Vừa nghĩ như vậy thì sau núi có ba tiếng pháo nổ vang, bọn lâu la ào tới đón đường bảo nạp tiền mãi lộ. Diên Táng nói:
- Đường thiên hạ đi, sao chúng bay lại đòi tiền? Hãy đánh với ta một trận, nếu thắng thì ta nạp tiền, còn thua thì ta giết hết.
Lâu la nổi giận xốc tới bị Diên Táng giết rất nhiều. Có người chạy lên núi báo với chủ trại là Kiển Trung. Kiển Trung nghe báo lật đật lên ngựa xuống núi, nhìn thấy biết là Hô Diên Táng, liền kêu lớn:
- Cháu ơi! Thôi đừng đánh nữa.
Diên Táng thấy Kiển Trung, lật đật xuống ngựa quỳ lạy. Kiển Trung dắt Diên Táng về trại, hỏi:
- Người đến đây có việc chi?
Diên Táng thuật lại việc báo cừu cho Kiển Trung nghe, rồi nói:
- Chú tôi dạy đến đây ở với hai chú mà tị nạn. Lúc nãy cháu lỡ giết mấy tên lâu la, xin chú tha tội cho cháu. Kiển Trung nói:
- Ấy là cháu giết lầm, chú không trách đâu.
Bèn dạy lâu la dọn tiệc đãi Diên Táng. Trong lúc ăn uống. Kiển Trung nói với Diên Táng:
- Bọn ta mà tụ nơi đây là có ý đợi thời để lập công danh, nay cháu mới đến thì lãnh chức chủ trại thứ ba. Diên Táng nghe nói mừng rỡ, thưa:
- Mấy quận Hà Đông ở gần đây lương tiền nhiều lắm, xin chú cho cháu lãnh ba ngàn lâu la đến quận Phong Châu cướp lương tiền về tích trữ. Kiển Trung nói:
- Người trấn thủ Phong Châu là Trương Công Cẩn, võ nghệ cao cường, chú e cháu đến đó chỉ mang họa. Hô Diên Táng nói:
- Nếu cháu bất lực để chúng giết một tên lâu la thì xin thường mạng.
Kiển Trung thấy Diên Táng nói hết lời liền phát cho ba ngàn lâu la. Diên Táng kéo quân ra đi, dựng một cây cờ lớn, đề mấy chữ "Hà Đông Thiết Xỉ" rồi kẻo đến Phong Châu vây hãm. Quân vào báo với Trương Công Cẩn. Trương Công Cẩn nghĩ thầm:
- Nghe người ta đến đại ở núi Hạ Lan có tên cường khấu là Hô Diên Táng, nay nó lại kéo quân đến đây thật là hung bạo.
Nghĩ rồi liền sai một trăm quân cung tên phục săn trên cửa thành, rồi bổn thân đem năm trăm quần ra giáp chiến. Diên Táng giục ngựa đến nói lớn:
- Ngươi phải nạp cho ta ba ngàn lạng vàng, nếu không ta phá tan thành trì, không còn một vật chi. Công Cẩn nổi giận mắng:
- Ngươi là bọn cường đạo, ta chưa rảnh đem quân đến diệt trừ. Hãy kẻo binh về đợi ta đến trị tội, nếu còn hung hăng ta băm thây ra muôn mảnh đó.
Diên Táng xông tới đánh. Hai bên giáp chiến độ ba mươi hiệp, chưa phân thắng bại. Công Cẩn giả thua trá bại vào thành. Diên Táng đuổi theo bị phục quân bắn ra, Diên Táng thất kinh chạy dài, Công Cẩn không rượt theo, thâu binh về ải. Hô Diên Táng bị thua không dám trở về trại, cho ngựa theo đường núi mà trốn. Lúc ấy đã vào canh một, bị lũ lâu la ở trại Thái Hành sơn bắt trói đem về nạp cho chủ trại là Mã Khôn. Mã Khôn hỏi Diên Táng:
- Ngươi là ai? Diên Táng nói:
- Tôi là con của Tướng quốc Hô Diên Đình, nhân đi lạc đường bị bộ hạ của Đại vương bắt được. Xin Đại vương dung tha. Mã Khôn nổi giận mắng:
- Ta nghe nói ngươi mới vây thành Phong Châu bị thất trận chạy lạc đến đây, sao dám dối trá như vậy?
Nói rối truyền lâu la bỏ Diên Táng vào tù xa đặng giải về Phong Châu mà lãnh thưởng. Trong lúc giải Diên Táng đi đường, bọn lâu la bàn với nhau
- Vả chủ trại của mình thù khích với chủ trại thứ tám, nếu cứ ngang nhiên mà đi e gặp lâu la trại ấy nó cướp mất Diên Táng thì ất mang khốn. Chi bằng ghé nơi mé rừng mà nghỉ, rạng ngày sẽ đi cho thong thả.
Bỗng có lâu la thám thính bắt gặp, hỏi: Người trong tù xa ấy là ai? Lâu la nói:
- Đó là Hô Diên Táng.
Bấy giờ trong đám lâu la có một tên cường đạo là Lý Kiến Trung lúc trước đi chơi ở Biện Lương bị phạm luật nên bị xử tù, sau đó vượt ngục trốn về nhập vào đám lâu la. Lý Kiến Trung biết được Hô Diên Táng bị giải về Phong Châu liền nghĩ thầm:
- Lúc mình ở trong ngục, có nghe thiên hạ đồn Hô Diên Táng là một dõng sĩ, sao nay lại bị bắt. Thôi, để mình cứu nó ra. Nghĩ rồi liền xách dao đến bên tù xa, nói:
- Hãy thả Diên Táng ra.
Lâu la thấy vậy thất kinh bỏ chạy. Kiến Trung phá tù xa thả Diên Táng ra. Diên Táng hỏi:
- Ai cứu tôi, ơn ấy rất trọng. Lý Kiến Trung nói:
- Ta là Lý Kiến Trung, chủ trại đây. . .
Nói rồi hai người thuật lại sự tình. Lý Kiến Trung dắt Diên Táng về yết kiến đại chủ. Chủ trại là Liễu Hùng Ngọc mừng ra tiếp đón. Liễu Hùng Ngọc hỏi:
- Người đi với anh đó là ai vậy? Kiến Trung nói:
- Con của tướng quốc, tên là Hô Diên Táng đó. Liễu Hùng Ngọc nói:
- Tôi nghe tiếng đã lâu, nay lại gặp mặt, rất may mắn.
Liền hối lâu la dọn tiệc ăn mừng. Trong lúc ăn uống có quân vào báo:
- La Thanh đem sáu trăm lâu la đến, bảo phải nạp tiền đất. Liễu Hùng Ngọc thấy vậy liền nói với Lý Kiến Trung:
- Xin cho tôi đem lâu la bắt sống La Thanh. Lý Kiến Trung nói:
- Ta biết hiền đệ đủ sức bắt nó.
Liền cho hai ngàn lâu la, theo Diên Táng xuống núi. La Thanh nói:
- Ta đến đây mục đích bảo Liễu Hùng Ngọc nạp tiền đất nửa năm. Diên Táng nổi giận nói:
- Ở đây đâu phải đất của ngươi, phải trở về au, nếu không ta giết chết. La Thanh nói:
- Ngươi là đứa thất phu,