Toàn thể tam hoàng gia trang ngây ra.
hiên viên hạo và hiên viên dạ nguyệt biến mất trong biển lửa.
hiên viên khung thương và hai hắc y nhân cũng biến mất.
tam hoàng gia trang đột nhiên trở nên bình yên đến lạ thường.
vương tiểu hổ lúc này đã tỉnh lại, hắn vừa tỉnh dậy lập tức la lối:
"con mẹ nó! đứa nào dám đánh tao? thằng chó chết đó đâu mất rồi? để tao dạy cho mày một bài học...”
mọi người thấy bộ dạng hùng hổ sau đó là ngơ ngác của hắn đều bật cười thật to.
từ tử lăng gãi đầu:
"tuy em không hiểu lắm nhưng dù sao thì chúng ta cũng..."
y đưa một ngón tay lên trời:
"thắng rồi!!!"
những người còn lại cũng làm theo từ tử lăng la hét ầm ĩ. chuyện vừa xảy ra tựa như một cái chớp mắt, để lại trong lòng mỗi người một dư vị khác nhau.
quỷ thần tịch dịch lúc này đã tỉnh lại, y thấy mọi người ăn mừng cũng mừng rỡ ôm chầm lấy từ tử lăng mặc dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
thoa thoa nhẹ nhàng hỏi vương tiểu hổ:
"anh hai, tam hoàng gia trang bị thiêu rụi rồi bây giờ chúng ta phải làm sao?"
vương tiểu hổ đang nhéo má lục thiên hoa liền tỏ vẻ nghiêm túc:
"hiên viên thần triều dám đến địa bàn của gia đình chúng ta gây sự, hơn nữa đáng hận nhất là đống xuân cung đồ của ta cũng bị đốt sạch. chúng ta nhất định phải đập bọn chúng ra bã mới hả giận!”
"làm ơn đi, cái lí do đó mà cũng nói được sao? hơn nữa lần sau đừng có nói mấy lí do lảng nhách với cái mặt nghiêm túc đó!"
sáu người kia đồng thanh hét lớn.
quỷ thần tịch dịch hai mắt tóe lửa:
"đúng! đúng! bọn chúng xem thường anh hai cũng được nhưng dám xem thường quỷ thần tịch dịch thiên hạ vô địch ngọc thụ phong lâm này đúng là chán sống...”
quỷ thần tịch dịch chưa nói hết câu đã ăn một đạp của vương tiểu hổ, thế là hai anh em quyền qua cước lại không ai nhường ai. từ tử lăng phải vào can ngăn, y vội vàng đổi chủ đề:
“vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”
vương tiểu hổ buông một câu:
"ngay bây giờ!"
tất cả đều ngã ngửa, cái tính tùy tiện của vương tiểu hổ vẫn không thay đổi được.
hiên viên thần triều thẳng tiến!
***
“phong, mày đừng có vừa đi vừa ngủ được không?”
“anh hai, em đói!”
“con mẹ nó! cháy hết rồi ăn bằng niềm tin? ăn tạm con bé hoa hoa đi!”
“á á á! cậu tư không được lại đây! con la lên đó!”
“anh tư, anh cắn nhầm em rồi, hoa nhi ở bên kia!”
“zzz”
“khó chịu quá! đệ muốn được đi chơi! đệ muốn được đi chơi!”
“em sáu, em vừa mới bước ra khỏi gia trang chưa đầy bảy bước.”
“con mẹ nó! tụi mày ồn ào quá đi!”
“anh hai là người ồn ào nhất đó!” "đồng thanh"
***
vương tiểu hổ vẫn còn yếu nên được yến phi và từ tử lăng dìu đi, từ tử lăng nhẹ nhàng hỏi hắn:
“anh hai, anh không muốn... ghé qua nhà anh xem thử một chút sao? biết đâu...”
nhà của vương tiểu hổ? tam hoàng gia trang là ngôi nhà của bảy người họ nhưng trước đây họ cũng từng có nhà. nhà của vương tiểu hổ ở đâu? điều này chỉ có yến phi và từ tử lăng biết.
vương tiểu hổ trừng mắt:
"tao chỉ có một ngôi nhà là tam hoàng gia trang, mày chỉ giỏi lo chuyện bao đồng sao không tự lo chuyện của mình đi? bên kia không phải là người nhà của mày à?”
vương tiểu hổ chỉ về phía rừng cây cách bọn họ mười mấy bước chân về phía nam, quả thực ở đó có hai người, hơn nữa còn đúng là người nhà của từ tử lăng.
hai người đó chính là gia chủ phù dung gia phù dung uyên uyên, cũng là mẫu thân của từ tử lăng và tứ cô cô của từ tử lăng, phù dung đông vy.
từ tử lăng gãi đầu:
"đệ thực sự cũng không có gì để nói cả."
từ tử lăng nhìn về phía hai người phù dung uyên uyên mỉm cười như chào hỏi:
"bọn họ chắc cũng hiểu."
vương tiểu hổ bật cười:
"đã không có gì để nói thì đi nhanh lên nào, chúng ta còn phải đập bọn hiên viên thần triều nữa, không có nhiều thời gian đâu!"
nhóm tam hoàng gia trang lại tiếp tục lên đường.
rừng cây, cách nhóm tam hoàng gia trang khoảng mười bước chân, nhóm hai người phù dung