Mợ Loan ngồi trên giường ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vang lên tiếng cười của một đứa nhỏ, mợ bất giác đưa tay xoa lên bụng mình rồi mím chặt môi, từ kẽ răng phát ra một câu nghe đến lạnh cả tâm.
"Lấy mạng đổi mạng, mày chết thay con trai tao đi,có trách thì trách mày đầu thai nhầm nhà thôi".
Tiếng cười trong trẻo của Phương vang lên mang theo ngây thơ của trẻ nhỏ , nhưng khi lọt vào tai Loan lại cảm thấy khó chịu vô cùng, nó có quyền gì mà cười trong cái nhà này, má nó cũng đi rồi thì nó nên rời khỏi đây theo má nó. Loan ganh tị với những gì mà Thanh có được, mợ ghen tuông cả với cái người biền biệt chẳng biết có quay về hay không , thậm chí ghen tị với một đứa nhỏ còn chưa hiểu chuyện.
Loan siết chặt tay bình ổn lại hơi thở của mình, mợ hít sâu một hơi trên mặt xuất hiện một nụ cười giả tạo, mợ đứng lên từ trong buồng đi ra chỗ cậu Thông đang chơi đùa với Phương.
Phương thấy Loan đi ra liền đứng lại không có chạy nữa, cậu Thông vì thế mà bắt được nàng ôm nàng nhấc lên cao, Phương cười khúc khích đưa tay ôm cổ cha vùi đầu vào cổ cha mà dụi dụi.
Loan mím môi tay cầm cái quạt cũng run lên, trong lòng mợ nổi lên một trận ghen tuông chua lét, mợ nghe người ta nói con nhỏ này giống hệt người chồng mợ thương, hồi trước Thanh cũng vì chuyện này mà ghét bỏ nó, đúng là nhìn cái mặt hông ưa mà.
Mợ Loan đưa tay cầm lên cái bánh đậu xanh, mợ ngồi xổm xuống đưa tay ngoắc Phương lại. "Lại đây dì Loan cho con bánh nè".
Phương có chút e dè ôm lấy cậu Thông, nàng nhìn gương mặt Loan lại cau mày nhăn mũi, người kia lại cười nữa rồi nhìn thiệt là khó coi quá đi à.
"Qua bển đi con". Cậu Thông đẩy bả vai của Phương, cậu muốn để hai má con gần gũi hơn.
Phương chậm chạp bước tới nhận lấy cái bánh, nàng khoanh tay trước ngực ạ một tiếng mới cho vào miệng cắn một ít, vị ngọt của bánh khiến nàng vui vẻ hơn một chút.
"Lát nữa em đưa con ra chợ mua một ít đồ, mình coi có cần cái chi hông em mua cho". Loan ngồi lên ghế mỉm cười mà nói, mợ đưa tay muốn xoa đầu Phương nhưng bị nàng né tránh.
"Dì cười xấu quá chẳng đẹp giống cô". Phương chu môi cầm một nửa cái bánh trả lại cho Loan." Trả dì nè, hổng thèm".
Loan cầm nửa cái bánh nụ cười trở nên méo xệch, mợ cắn răng liệng cái bánh xuống đất, mợ đang định phát tiết thì chợt nhớ tới cậu đang ở kế bên, Loan nén xuống cơn giận hờn dỗi nói với Thông. "Con nhỏ hông thích em rồi".
"Mình cứ từ từ mà thân cận Phương thế nào con nhỏ cũng thích mình à". Cậu Thông đưa tay ôm lấy eo vợ xoa nhè nhẹ, mỗi lần mợ hờn dỗi là cậu liền đem cách này ra dùng.
Loan gương mặt ửng đỏ,mợ dựa vào lòng ngực vững chắc của cậu mà nhỏ giọng nói. "Ban ngày ban mặt hà".
"Thì có chi đâu". Cậu Thông nói xong thì ôm lấy mợ đi vào trong phòng, mấy tháng nay cậu nhịn muốn chết, giờ nghe má nói được đụng đến Loan thì lúc nào mà chả được.
Phương ngơ ngác nhìn cha ôm dì Loan vào trong buồng, nàng chu môi nhìn ngó xung quanh rồi lén lúc đi rình, nàng nhớ cửa buồng của cha có một cái lỗ nhỏ xíu. Hồi trước má còn ở đây đã tự tay đụng cái lỗ nhỏ, nàng cũng hông biết má đục để làm chi, nhưng giờ để tạo cơ hội cho nàng rình ý.
Đứa nhỏ nào mà chẳng có tính tò mò, Phương đưa mắt nhìn qua cái lổ nhỏ thì liền bị một bàn tay mát lạnh che lại, Phương ngửi được mùi hương liền biết là Nhàn đang che mắt mình, nàng bĩu môi nói. "Cho con coi xíu thôi".
Nhàn vẫn che lại mắt của Phương, cô phẩy tay không gian liền có chút mờ ảo, cô cúi xuống ôm lấy Phương lên rồi bế nàng về buồng ngủ. "Con nít con noi mà coi chi mấy chuyện này ".
Phương bị Nhàn ôm đi vẫn ngóng cổ lên xem có nghe được gì trong buồng cha hông,quả nhiên bên trong phát ra một tiếng rên cùng thở dốc, Phương mở to mắt nhìn vào cửa buồng rồi lại quay qua nhìn Nhàn mà hỏi.
"Sao dì Loan rên dữ dạ cô, bộ dì bị đau hở".
Nhàn che mặt tỏ vẻ bất lực trước câu hỏi của Phương, hổng lẽ giờ cô nói cha nàng với người kia vật lộn trên giường, Nhàn nghĩ đến đó liền cau mày ban ngày ban mặt cũng hốt nhau cho được.
"Cô ơi".
"Hở".
Phương hun cái chốc lên môi của Nhàn rồi cười hi hí."Con thương cô lắm".
Khóe môi Nhàn giật giật mấy cái rồi cau mày mà hỏi. "Ai dạy con cái trò này".
"Cha á cô". Phương chỉ chỉ vào trong buồng lại nói tiếp. "Hồi sớm con thấy cha hôn dì Loan rồi nói vậy á, cha nói thương thì phải thể hiện tình cảm".
Phương nói xong lại nhắm ngay môi Nhàn hun thêm một cái.
Nhàn cứng người trong lòng dâng lên một dòng nước khoáy động, hổng lẽ bây giờ cô đi vào trong buồng hù hai người kia trời, nàng còn nhỏ mà dạy toàn mấy chuyện bậy bạ không hà.
Nhàn ôm Phương vô buồng rồi nói. "Ngồi chờ cô tí nhen".
Phương ngẩn ngơ nhìn theo bóng Nhàn mở cửa ra rồi đóng lại, nàng ôm hai gò má mà cười hí hửng đến ngã xuống giường.
Trong khi Phương vui vẻ mà lăn lộn thì trong buồng của Thông cũng lăn đến rớt đất, gương mặt cậu xanh như tàu lá chuối trần truồng mà ngã ngồi dưới đất, ở trên giường Loan ngồi đó cười nham nhở mà liếm môi. Trên khóe môi mợ còn dính một ít máu đỏ đỏ vì mới cắn cậu Thông, người mợ trần truồng đứng lên khỏi giường, thân hình nuột nà đã có chút phì ra vì mang thai,mợ cười hí hí ngồi xổm xuống mà nắm lấy vật kia bóp mạnh.
"Á".
Thông la lên một tiếng rồi ngất lịm, nhưng cơn đau buốt lại khiến cậu một lần nữa tỉnh lại, mợ Loan ngồi dưới chân cậu tay đã thả vật kia ra mà khóc lóc, mợ làm cậu bị thương rồi sao mà dùng được nữa.
Giữa trưa nhà bà hội lại náo nhiệt như một cái chợ, thằng Bé đánh xe ngựa đến đưa cậu đi bệnh viện, mợ Loan cũng leo lên theo mắt cứ nhìn xuống đủng quần của chồng. Mợ nhớ đang trong cơn đê mê thì tự dưng mợ lạnh hết cả người, ý thức của mợ cũng không còn rõ ràng ,cho đến khi mợ tỉnh lại thì đã thấy mình bóp thứ kia đến muốn vặn vẹo. Mợ Loan đưa tay lau nước mắt trong bụng khẳng định là do thứ kia, câu nói của Ông Cấn lại vang lên trong tâm trí, mợ nghiến răng trong lòng nảy ra một ý nghĩ ác độc.
Qua ngày hôm sau cậu Thông mới đi lại được, cậu không thèm vào buồng mợ nữa mà vào buồng Phương ngủ, làm đêm đó Phương bực mình muốn chết. Nhàn ngồi trên ghế dựa vào gốc nhà, cô ra dấu không cho Phương gọi mình, nàng cắn môi ấm ức mà nhìn Nhàn. Phương dường như không hề để ý rằng ,cô đang ngồi trước mặt nhưng Thông lại không nhìn thấy.
Do cậu Thông ngủ kế bên nên Nhàn không có ôm nàng ngủ, Phương bĩu môi hừ hừ mà nhích vào tuốt trong giường, nàng hông ngủ được vì nhớ mùi hương của cô.
Sáng dậy mắt nàng liền có quầng đen, gương mặt bơ phờ mà gục lên gục xuống, Phương đợi cha đi ra ngoài mới nhảy xuống giường mà bổ nhào vào lòng Nhàn. Cái mũi nhỏ nhắn không ngừng hít hít người của cô, Phương mếu máo mà hỏi. "Sao cô hông ôm con ngủ".
"Con ngủ với cha thì cô hông ôm". Nhàn bế bổng nàng lên, cô để nàng ngồi lên đùi mình rồi đưa tay sờ lên gò má nàng. Vết bỏng đã lành hẳn rồi chỉ còn lại một chút da thịt đỏ ửng, sờ vào vẫn trơn bóng mền mại, Nhàn nhịn không được cúi xuống hôn lên gò má nàng.
"Ý" Phương kêu lên một tiếng tay đưa lên ôm lấy gò má, nàng mắc cỡ dụi đầu vào ngực cô mà trốn, tay nhỏ kéo lấy phần cổ áo bà ba của Nhàn mà giật giật.
Phương sau giây phút mắc cỡ kia thì liền nhớ lại mình muốn hỏi cái gì, nàng lại ngước mặt lên nhìn cô mà hỏi."Sao kỳ dạ cô".
"Cô hông phải vợ của cha con, vợ chồng mí được ngủ chung nghe hông". Nhàn bế Phương lên đi đến bên giường, cô để Phương ngồi lên rồi lấy ra lọ thuốc muốn sứt cho nàng.
"Cô làm vợ cha con đi rồi ôm con ngủ nha". Phương cắn ngón tay ngây ngô mà nói một câu.
"Hổng được". Nhàn cau mày giọng nói có chút lớn khiến Phương giật mình.
"Cô la con...hức". Phương mếu máo nước mắt bắt đầu rơi xuống, nàng hít cái mũi giận lẫy mà bò vô tuốt trong giường, Phương úp mặt vào tường bắt đầu khóc lớn hơn.
Nhàn thở dài cúi người bò vào bên trong,cô đưa tay vỗ lên lưng Phương thì nàng lại thu lưng về nhích sát trong tường, tiếng khóc rấm rứt vọng vào tai Nhàn nghe thật đau xót. Nhàn không biết làm sao, đành đưa tay xốc thẳng Phương lên mà đặt nàng ngồi lên đùi, cô ôm lấy gò má nàng cúi xuống hôn một cái.
"Cô hông tốt cô lớn tiếng với Phương, cô hun cái nè, thương thương". Nhàn lại hôn một cái lên gò má bên kia của Phương, rồi lại hôn một cái về lại chỗ cũ.
"Con cũng muốn hun hun". Phương nước mắt giàn giụa trên gương mặt, nàng chu môi lên muốn hôn Nhàn một cái.
Nhàn mỉm cười đưa gò má xuống cho nàng hôn, vậy là hết giận rồi con nít thiệt là dễ dụ .
"Cô hông có làm má con được, sau này con muốn ôm cô ngủ, thì hông được ngủ chung dí ai hết biết chưa". Nhàn lau đi nước mắt còn vươn trên mí mắt nàng, cô ôm lấy nàng vào lòng thủ thỉ bên tai nàng.
Phương gật đầu lia lịa, trong lòng âm thầm ghi nhớ những gì cô nói, sau này hông được ngủ chung dí