Ba Đợi kéo Thao lùi về phía sau lẩn khuất vào trong bụi chuối, gả định ra tay liền nghe tiếng ai gọi bên tai, Ba Đợi ngẩng mặt lên liền thấy cửa sau xuất hiện một bóng người.
Dưới ánh trăng vằng vặc thân thể kia lung lay như sắp ngã, Ba Đợi nuốt nước miếng cơ thể hắn run lên nhìn vào bóng đen lù lù trước mắt, khi ánh trăng chiếu vào một nửa khuôn mặt của cái bóng gả liền thở ra một hơi.
Ngót tròng mắt trắng đục nhìn vào bụi chuối, trong cổ họng phát ra tiếng cười khùng khục, nhỏ xoay người theo bờ kinh phía sau nhà mà bước đi. Bước chân nhỏ vững vàng, tay không quơ loạn mò mẫm vào không khí, rõ ràng một người bị mù làm sao đi đường thuận tiện như vậy.
Thao nhìn Ngót đi càng lúc càng xa, tim cô chợt đập nhanh từng hồi, cái cảm giác này giống hệt ngày Ngót gặp nạn. Thao dùng hết sức bình sinh mà cào vào tay của Ba Đợi, gả đau quá liền buông lỏng tay, nhân cơ hội Thao quay ra phía sau dồn sức đạp một cái vào giữa hai chân gả.
Ba Đợi rú lên một tiếng, gả ôm đủng quần ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thao thoát khỏi tay gả liền theo hướng Ngót vừa đi mà chạy theo, nhỏ mới đi chưa bao lâu mà không thấy bóng dáng đâu cả, Thao chân trần chạy trên con đường đất đầy gai, cô không quan tâm mình có đau hay không, giờ cô chỉ lo nhỏ sẽ gặp chuyện.
Thao chạy một lúc thì thấy Ngót đi phía trước, cô vội chạy đến kéo lấy tay của Ngót mà nói. "Em đi đâu".
"Tao đi đâu kệ tao". Ngót nghiến răng từng chữ âm trầm phát ra khiến Thao lạnh cả sống lưng.
"Ngót em bị cái chi". Thao nắm chặt tay Ngót, nào tới giờ nhỏ có khi nào xưng hô với cô như vậy.
Hông lẽ ....
Ngót hất tay Thao ra,ánh mắt trắng đục hằn lên những tia máu chằng chịt, nhỏ đưa tay chỉ thẳng mặt Thao mà quát. "Mày biến ,hông là tao giết luôn mày".
Thao ngã ngồi xuống đất ánh mắt kinh hãi mà nhìn vào gương mặt Ngót, khi thấy nhỏ quay người muốn đi thì Thao cắn chặt răng bật dậy ngồi dậy, cô đưa tay ôm chầm lấy nhỏ từ phía sau. Tay cô ôm lấy vòng eo nhỏ rất chặt, miệng không ngừng gọi tên nhỏ.
"Ngót... Ngót ơi".
Ngót cau mày đưa tay nắm lấy bàn tay Thao mà kéo ra,nhỏ ốm yếu mà sức lực kinh người, nhỏ xô mạnh khiến cô ngã xuống đất. Ngót cười lên the thé rồi trèo lên người cô, gương mặt nhỏ kề sát mặt cô gằng lên từng tiếng.
"Mày có kêu rát cổ nó cũng hông nghe thấy đâu".
Thao đang sợ hãi thì gò má bỗng nhiên đỏ lựng, hơi thở của nhỏ phả vào mặt cô ngưa ngứa, cô liếm môi nuốt nước miếng mà nhìn chằm chằm vào môi nhỏ.
Có lẽ hôm nay Thao đã chịu nhiều đã kích khiến gan lớn hơn một chút, cô nắm chặt tay rồi nhanh như chớp giơ lên ôm lấy đầu Ngót kéo xuống, môi chạm môi mềm mại xen lẫn tê dại.
Ngót đơ cả người tròng mắt trắng đục chuyển động liên tục, trên môi có vật gì ươn ướt đang không ngừng chạm đến, nhỏ đưa tay chống xuống đất dùng sức mà ngẩng đầu lên.
Ngót cau mày gương mặt trở nên nhăn nhó, cái thứ cảm giác xa lạ len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể, ý thức nhỏ dần trở nên thanh tĩnh, thứ kia cũng bắt đầu trở nên hung hãn hơn. Ngót đưa tay bóp chặt lấy cổ Thao, xung quanh người nhỏ bị bao bọc bởi một luồng khói đen, thứ kia e dè người trước mặt này.
"Ngót... khụ".
Thao bị bóp chặt gương mặt dần tái nhợt, cô đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ kéo mạnh ra,nhưng có kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Tưởng chừng như Thao sẽ chết thì một bàn tay hữu lực ấn đầu Ngót xuống, lực ấn rất mạnh khiến Ngót buông lỏng tay ra,môi Ngót đập mạnh vào môi Thao.
Thao mở trừng mắt mà nhìn chủ nhân của bàn tay kia,người đàn ông trước mắt thân mình cao lớn không ai khác chính là Ba Đợi.
Trên đỉnh đầu của Ngót bay ra một luồng khí đen,nó vừa bay ra ngoài thì nhỏ liền nhắm mắt mà xỉu trên người của Thao. Thao hít thật sâu cố để không khí tràn ngập khoang phổi,khi đã ổn định hơn liền ngồi dậy ôm lấy Ngót vào lòng che chở, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt sợ gả lại nổi cơn thú tính.
Ba Đợi tròng mắt trắng dã nhìn Thao hừ lạnh, gả chỉ nhìn một chút rồi xoay người bước đi trên đường bờ, dáng đi có chút xiêu vẹo giống như người say rượu.
Thao nhìn bóng dáng kia đi khuất mới buông xuống nổi sợ, cô nhìn gương mặt Ngót rồi lại xấu hổ mà che mặt lại, nãy giờ cô hôn nhỏ hai lần, được hai lần à nhen. Thao đỡ Ngót đứng lên muốn cõng nhỏ về nhà, môi cô có chút đau chắc bị rách rồi không chừng, Thao nâng mặt Ngót lên liền thấy môi nhỏ chảy máu,trong lòng lại chửi thầm Ba Đợi nhấn chi mạnh vậy không biết.
Thao đưa ngón tay lau đi máu dính trên môi nhỏ, cô cũng liếm môi đem vết máu trên môi mình nuốt xuống, trong lòng cô chợt xao động không thôi, hương vị tanh nồng nhưng có cảm giác thật ngọt ngào, xen lẫn còn có cảm xúc âm ấm nơi trái tim đang đập thình thịch.
Thao mím môi len lén nhìn xung quanh, rồi mới lớn gan hun nhỏ thêm một cái, cô vừa mới chạm môi thì Ngót liền há miệng ra, Thao chớp mắt thử đưa lưỡi vào bên trong miệng nhỏ. Ai ngờ Ngót lại mở mắt ra rồi ngậm miệng lại, nhỏ dùng răng cắn lại chiếc lưỡi đang muốn lùi về của Thao, đầu lưỡi bên trong khoang miệng chạm nhẹ đến đầu lưỡi mền mại kia. Có một thứ gì đó dâng lên trong lòng Ngót, như một trái lụa đạn nổ vang lên một tiếng, hàm răng nhỏ tách ra để chiếc lưỡi kia lùi về, khiến Thao vội vàng tách khỏi môi nhỏ.
Ngót đưa tay ôm lấy hai gò má của Thao, trong không gian tối đen giữa đồng ruộng, nhỏ khàn giọng nói.
"Em muốn thứ đó".
Thao không hiểu chỉ trơ mắt ra nhìn.
Ngót không nghe Thao nói gì, cũng không thấy cô hành động liền tiếp tục nói.
"Lưỡi của chị đâu, đưa qua đây cho em, em muốn".
Thao mở to mắt cả cơ thể cũng đờ ra, Ngót thấy cô chậm chạp thì đưa tay sờ lên môi Thao, ngón tay cái của nhỏ ấn xuống môi cô rồi đem bờ môi ấy tách ra. Ngót xác định được phương hướng liền chuẩn xác mà hôn tới, nhỏ đưa lưỡi qua chạm vào lưỡi cô mà chà tới chà lui, Thao bị nhỏ giỡn như thế cũng không chịu nổi, cô đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ mà đáp lại chiếc lưỡi kia.
Giữa bờ ruộng không chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, mà còn có tiếng thở dốc không ngừng của hai thiếu nữ.
......
"Mình ơi, mở cửa cho tui".
Thanh lim dim ngủ liền nghe tiếng gõ cửa, giọng nói trầm thấp quen thuộc từ bên ngồi cửa sổ vọng vào, Thanh chống người ngồi dậy ánh mắt có chút mơ màng. Cô đứng lên đi đến cửa sổ đưa tay mở ra, Thông đang đứng bên ngoài cả cơ thể chìm vào trong bóng tối, giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai Thanh.
"Ra đây dí tui đi mình, tui nhớ mình lắm mình ơi".
Thanh như bị thôi miên,cô mở cửa buồng nhẹ nhàng mà đi ra bên ngoài, vừa mở cửa ra vô đã chạy đến nhào vào lòng cậu Thông mà oán trách. "Sao mình bỏ em, mình hết thương em rồi sao, mình còn rước con Loan dìa nữa chứ".
"Đi ra đây dí tui ở đây hồi má thấy lại chửi tui cho coi". Cậu Thông nắm lấy tay Thanh mà dẫn đi, cậu dẫn Thanh đến một cái chồi gần đó mới nói tiếp. "Vô đây nói chuyện đi mình, tui nhớ mình lắm".
Thanh nghe cậu nói thì lòng dạ mềm nhũn, cô theo cậu vào trong rồi ngồi xuống giường tre,Thanh tựa đầu vào lòng ngực rắn rỏi của cậu mà thỏ thẻ. "Mình rước em dìa nhe mình".
"Ừ ngày mai tui rước mình dìa ,tui đuổi con Loan đi luôn". Cậu Thông vuốt tóc Thanh mà nói, giọng nói đều đều cứng nhắc không nghe ra được nhớ nhung ở chỗ nào.
Thanh vui vẻ mà cười trong lòng cậu, chợt tay cậu chạm vào má Thanh mà xoa,rồi cậu nâng mặt cô lên đối diện với mình. Thanh ánh mắt mông lung nhìn vào gương mặt mà mình ngày đêm mong nhớ, cô nhắm mắt lại chủ động dâng lên bờ môi của mình, Thông thấy vậy liền cúi xuống hôn cô thật sâu.
Thanh bị Thông đẩy ngã xuống giường, từng cúc áo bà ba được cậu gỡ ra hết sạch, thân thể trần trụi của cả hai quấn lấy nhau,trong căn chồi vang lên tiếng thở dốc mê muội. Thanh nhắm mắt lại nên không hề biết rằng, gương mặt người đàn ông đang ôm lấy mình đã không còn là Thông nữa rồi. Cảm giác sung sướng đã khiến Thanh như phát điên,không biết rằng đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, thấy người trần trụi bên mình không phải là Thông thì sẽ như thế nào.
Cách cái chồi không xa có một thân ảnh ngồi vắt vẻo trên nhánh cây, Nhàn cười khẩy khi nghe giọng rên rỉ từ phía bên trong vang đến, xa cách lâu ngày nên cũng dữ dội quá chứ, Nhàn lạnh lùng buông ra một câu.
"Đáng đời".
Nhàn nhìn lên ánh trăng trong lòng nhớ đến Phương, chắc nàng sợ cô lắm, không biết nàng có muốn gặp lại cô hay không, Nhàn ngồi một lát