"Cậu có một giọng hát thật hay. Giờ tớ mới biết đấy."
Minh ngồi xổm bên cạnh Quyên, mỉm cười.
"Lâu lắm rồi tớ không hát. Hôm nay có cậu cùng hát, tớ rất vui."
Quyên cũng mỉm cười. Bài hát ấy là bài hát yêu thích của chị trước đây, ngày nào chị cũng hát đến mức Quyên đau đầu ù tai, sao mà không thuộc cho được chứ. Bài hát ấy rất hay.
"Hôm nay sinh nhật cậu, sao lại chạy ra đây làm gì?"
"Sinh nhật thực sự của tớ, ở bên cạnh cậu thì mới có ý nghĩa."
Quyên quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào Minh, mặt đỏ tai hồng. Cậu bạn thấy lạ thì vô cùng lo lắng. Minh ghé sát mặt mình lại để xem chi tiết hơn tại sao mặt Quyên lại đỏ.
"Cậu sao thế? Không khỏe ở đâu sao? Đừng làm tớ lo lắng, cậu bị bệnh thì phải theo tớ đi bệnh viện ngay!"
Minh đứng dậy định kéo Quyên đi bệnh viện thật thì Quyên níu tay lại.
"Không phải, tớ không bị bệnh đâu. Đừng đi bệnh viện. À, tớ có cái này..."
Quyên vội vội vàng vàng lôi từ đâu ra một hộp quà, nhỏ nhưng dài. Cô vốn dĩ đâu có bị bệnh gì đâu, cô lại càng không muốn đến bệnh viện một chút nào. Nơi đó, là nơi cô ghét nhất.
Quyên dúi hộp quà nhỏ vào tay Minh, rồi sau đó, để che giấu màu hồng lại dần hiện lên trên má, cô quay lưng lại tỏ vẻ tận hưởng bầu trời.
"Oa... Hôm nay trời đẹp ghê..."
Minh bất ngờ vớ hộp quà nhỏ trên tay, sau đó nhìn Quyên che giấu sự xấu hổ của mình. Minh cầm tay Quyên quay cô lại, ôm chầm.
"Cảm ơn cậu."
Hơi thở nong nóng phả bên tai như thêm dầu vào lửa, mặt cô đã đỏ nay càng đỏ hơn. Quyên lắp bắp.
"Không... không có gì..."
Minh cất hộp quà vào trong áo vest nhỏ, sau đó cười tươi dẫn Quyên chạy vào trong căn biệt thự. Cô bé kháng cự yếu ớt.
"Cái đó... hay tớ đừng vào thì hơn..."
Minh vẫn kéo Quyên đi mà không ngoảnh lại.
"Đâu có được. Tớ là người mời cậu, ai dám đuổi chứ?"
Hai người vừa vào thì thu hút toàn bộ sự chú ý của những người đang có mặt. Bố Minh nhăn mày.
"Minh, con vừa đi đâu thế? Còn đây là..."
"Bạn con."
Quyên cảm thấy áp lực trước ánh mắt của mọi người và của bố mẹ Minh. Cô nuốt nước miếng.
"Cháu... cháu chào cô chú ạ..."
Ngoài dự tính, mẹ Minh lại vô cùng thân thiện. Bà tiến đến trước mặt cô, cầm tay còn lại không bị nắm của cô.
"Cháu là bạn Minh sao? Đúng là khách quý rồi. Cháu đừng sợ, vì hôm nay Minh nó đích thân mời cháu mà."
Quyên hơi choáng ngợp trước vẻ ngoài quý phái của người phụ nữ trước mắt. Cô cứ tưởng mình sắp bị ghẻ lạnh đến nơi rồi chứ...
Nhìn ra phía sau, Trịnh Châu Mẫn cùng bố mẹ cô ấy đang trò chuyện rôm rả với những người khác. Quyên lại thoáng thấy buồn trong lòng. Nếu Minh kết hôn, có phải sẽ không chơi với cô, có phải sẽ bỏ rơi cô trong nỗi cô đơn một mình không?
Quyên bất giác nắm chặt tay Minh.
Minh thấy động, bèn nhìn cánh tay đang nắm tay Quyên một cách ngạc nhiên. Sau đó cười hớn hở dẫn Quyên về phía trước. Đi đến bên cạnh bố Minh.
"Thằng nhóc này!"
Ông khẽ mắng, sau đó chỉnh micro lại rồi hắng giọng.
"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. Bây giờ chúng ta xin phép lập khế ước kết hôn giữa hai nhà Trịnh Gia và Hoàng Gia."
Minh siết chặt tay Quyên. Không phải ban nãy cô chị kia từ chối rồi sao? Mà thôi, sao cũng được... Quyên đứng ngay bên cạnh rồi, còn sợ cái gì nữa.
Một hàng người mặc đồ đen tiến lên, mang theo một chiếc bát nhỏ và một chiếc dao nhỏ.
"Cậu chủ... ráng chịu chút nha!"
Một gã cầm con dao nhỏ tiến lên, sau đó rạch một đường nho nhỏ trên ngón tay cái của Minh. Giọt máu đỏ tươi được chảy vào chiếc bát trắng tinh chứa một chút chất lỏng. Gã làm tương tự như vậy với Trịnh Châu Mẫn, mặc cho cô gái có dòng máu lai cắn răng chịu đau.
"Có bị đau không?"
Quyên xót xa, cầm ngón tay nhỏ của Minh lên xem xét.
"Tớ không sao. Tớ là fan của cậu mà, rất khỏe nha."
Để chứng tỏ cho câu nói của mình là sự thật, Minh gồng hai tay lên.
"Cậu thấy cơ bắp cuồn cuộn trên tay tớ chưa?"
Quyên cười vui vẻ.
Hai giọt máu đã hòa quyện vào nhau cùng thứ nước được đựng trong bát, chuyển thành màu hồng nhạt. Sau đó, người ta trút hết thứ nước màu hồng đó vào một chiếc lọ thủy tinh trong suốt. Việc còn lại là của người lớn. Giấy tờ ước hẹn kết hôn gì đó, có lẽ họ đã bàn bạc với nhau và sớm đã xong xuôi hết thảy rồi. Bước lấy máu chỉ là bước cuối cùng. Quyên và Minh đang cười đùa vui vẻ thì bất chợt nghe thấy cái giọng lơ lớ của Trịnh Châu Mẫn với âm lượng không nhỏ bên kia.
"Khế ước con cũng