"...Tôi muốn nói rằng, nếu như cô không giết Trịnh Châu Mẫn , vậy thì cô phải đem chính mạng sống của mình ra để thế chỗ cô ta!"
Con quỷ nữ cợt nhả với giọng điệu nửa đùa nửa thật. Nó nhẹ nhàng lướt một vòng xung quanh Quyên, trong khi âm thầm khống chế cử động của cô khiến cô chỉ có thể đứng im một chỗ.
"Cô điên rồi!"
"Tôi điên đấy thì sao? Cô nên nhớ tôi không còn là người từ rất lâu rồi... Nếu tôi không điên thì... làm sao có thể tồn tại qua một thế kỷ dài đằng đẵng chứ? Đồ ngu xuẩn!"
Quyên không thể thốt lên lời nào nữa. Cô quên mất rằng trước mặt mình không phải là một cô gái bị chết oan, mà là một con ma nữ đã tu luyện hơn một trăm năm thành hình dáng quỷ nữ, sớm đã không còn một chút tình cảm nào từ trần thế. Quyên nên cẩn thận ngay từ đầu mới phải. Con quỷ này có thể bày ra bất cứ trò quỷ quyệt nào chỉ để dẫn dụ cô rơi vào tròng. Nói không chừng, ngay từ đầu kẻ mà nó muốn nhắm đến không phải Mẫn mà chính là Quyên...
Trong trường hợp này, cô thực sự phải bình tĩnh và tỉnh táo, vì cái mạng nhỏ này đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Không cần thiết bày tỏ sự tôn trọng lịch sự nữa.
"Mày nói tao sẽ là thế thân sao?"
"Đúng vậy, mày phải chết để tao được siêu thoát."
Con quỷ nữ cũng chẳng hề khách khí. Có lẽ ngay từ đầu ả đã nhắm vào Quyên, thế thân chỉ là cái cớ.
Bây giờ Quyên vẫn còn sự lựa chọn.
Một là, giết Trịnh Châu Mẫn, bảo toàn tính mạng. Thứ hai, không có chủ định giết ai hết, thay vào đó là mất đi cái mạng nhỏ của mình.
Không còn sự lựa chọn nào khác sao?
Quyên suy nghĩ nhanh trong đầu, nếu như một mình mình không thể giải quyết được vấn đề thì nên gọi người tới cứu giúp. Nhưng trong tình huống này, phần trăm có người đến cứu là con số không tròn trĩnh.
Nếu giết người, vậy Quyên có khác gì cái kẻ dã man đã làm tan nát gia đình mình đâu? Nếu không giết, cái mạng này không giữ nổi, con đường tìm kiếm kẻ thủ ác cũng chấm dứt tại đây. Chẳng có lựa chọn nào là đúng đắn cả.
"Tao sẽ không làm thế thân."
Quyên yếu ớt chống cự lại trong khi con quỷ nữ từ lúc nào đã biến thành con rắn khổng lồ quấn quanh người cô gái bé bỏng, quấn chặt.
"Rất tiếc, nhưng mày chính là con mồi tiếp theo của tao."
Con quỷ nữ thè chiếc lưỡi dài thòng lòng mà khủng khiếp của mình "nếm" con mồi, đôi mắt sáng quắc màu xanh như hai chiếc đèn pha ô tô.
Quyên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở trong tình trạng bị nuốt chửng bởi một con rắn khổng lồ do quỷ nữ biến thành. Chí ít thì, theo như truyền thuyết và những câu chuyện cô vô tình đọc được, con quỷ nữ tóc dài sẽ xuất hiện một cách vô cùng đáng sợ với đôi mắt đục ngầu, miệng nhợt nhạt, gương mặt vô hồn và sẽ nhìn đối phương giống như chủ đòi nợ, sau đó nhát ma đối phương... Lừa đảo, tất cả là lừa đảo mà...
Trong nỗi sợ hãi mơ hồ với cái đầu trống rỗng, Quyên chợt thấy những hình bóng mờ ảo cứ lượn lờ trước mắt. Bản thân đang cố gắng gồng mình lên để chống chọi với những đường quấn chặt của con rắn, não bộ cũng tập trung nhất có thể để nghĩ cách duy trì tình trạng không bị quấn chặt hơn, những hình ảnh trước mắt căn bản không phải là mối quan tâm của cô. Con rắn vẫn tiếp tục quấn, thở phì phì bên tai Quyên, đồng thời thầm thầm thì thì những lời nói vô nghĩa. Đầu rắn lại hiện nguyên hình là đầu của quỷ nữ, tóc dài, đôi mắt đỏ lòm còn đang chảy máu, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt và cái lưỡi dài thâm sì trong khi thân rắn vẫn quấn chặt lấy cơ thể nhỏ. Ả cười nham hiểm.
"Cảm giác làm thế thân không tồi chứ? Giờ thì mày đang đứng trên bờ vực của cái chết, mày có muốn đổi ý không?"
Quyên cảm nhận rõ ràng từng chút một sự hiện diện của cái chết, lưỡi hái tử thần đang kề ngay cổ cô mà có thể chỉ trong một tích tắc, cái mạng này sẽ chẳng còn tồn tại.
Chết hay giết người?
Đầu óc trống rỗng, não bộ gần như đình chỉ lại mọi hoạt động của cơ thể, da thịt bị ép chặt vào nhau, nhiều nơi còn bị cứa ra máu khiến Quyên không còn phân biệt được đâu là sự lựa chọn đúng đắn. Ngọn lửa ham sống trong Quyên như bùng cháy mãnh liệt, con người ai cũng sợ chết, và Quyên cũng vậy thôi.
"Giết... Tao sẽ giết..."
Cảm giác ngạt thở dần dần mất đi, thân thể được thả lỏng, con rắn dần buông tha cho cô. Quyên khuỵu xuống, thở hồng hộc, mồ hôi túa ra ướt đẫm người, một luồng không khí mát lành nhanh chóng tràn vào phổi. Cô dần lấy lại được ý thức. Đồng ý với quỷ nữ là sẽ giết người...
Quyên ớn lạnh toàn thân, hai từ "giết người" cứ lởn vởn trong đầu không cách nào khống chế. Có lẽ hiện tại Quyên nên kéo dài thời gian...
"Mày... không có đủ sức để trực tiếp giết người sao? Tại sao phải là tao?"
"Nếu giết được, tao đã giết nó từ khi nó mới chào đời rồi!