"Em đã chết rồi."
Cô bé lúng túng nói, ánh mắt sợ sệt.
Quyên lấy lại bình tĩnh, rồi hỏi một cách chắc chắn.
"Em nói mình đã chết rồi?"
"Ừm..."
"Nghĩa là sao?"
"Tâm hồn của em đã chết lâu rồi."
Quyên nhận thấy ở cô bé này có điểm lạ thường, nên cùng Minh theo sau cẩn thận tiến đến gần hơn.
"Tại sao em lại làm việc này?"
"Em... Em muốn chị chú ý."
Lý do thực sự của trò đùa này hóa ra lại là vì Quyên. Không đợi cô lên tiếng, cô bé tiếp tục lúng túng trả lời.
"Em đã mất đi linh hồn của mình rồi, bây giờ em chỉ còn phần xác mà thôi."
"..."
"Mẹ em đã mất tích từ khi em còn nhỏ. Từ đó, phần hồn của em cũng bị mất luôn rồi..."
Quyên, Minh không thể hiểu nổi những gì cô bé này nói, nhưng đại khái vẫn có thể nắm được một vài thông tin. Mẹ của cô bé này hiện tại không rõ tung tích, và có thể cô bé đang muốn nhờ sự giúp đỡ của Quyên...
"Em phải báo với cơ quan chức năng để người ta tìm mẹ cho em chứ?"
"Em đã báo rồi, nhưng bao nhiêu năm trôi qua mà họ không tìm mẹ cho em, em chỉ có thể nhờ đến chị..."
Có thể là họ tìm người một cách hời hợt thì có...
Quyên khẽ thở dài. Không thể nhìn thấy người cần giúp mà lại không giúp được. Cô cũng thật muốn biết cô bé này là sống hay đã chết, mà lại nói những lời vô lý ấy được.
Quyên kéo Minh ra xa, rỉ nhỏ vào tai cậu.
"Minh thấy sao?"
"Idol cứ làm theo những gì mình nghĩ ấy."
Đàn quạ đen từ đâu bay đầy đầu Quyên.
"Đã bảo đừng gọi là idol nữa mà."
"Ứ..."
Thôi, mặc kệ cái tên dở hơi này vậy.
"Được rồi, chị sẽ giúp em. Nhưng phải hứa với chị là không được làm những trò như thế này nữa?"
"Vâng, em hứa..."
Mặc dù vẫn còn cảm giác ngầm không tin tưởng được lời nói của cô bé này, nhưng Quyên vẫn quyết định dấn thân vào vụ việc này.
"Cả tớ nữa chứ?!"
Bàn tay đột nhiên cảm thấy hơi ấm nóng mềm mại khiến cô giật thót mình. Minh tự lúc nào đã "vô ý" cầm lấy tay cô, cười toe toét.
Có vẻ như mấy ngày tới cô sẽ có thêm một cái đuôi cho mà xem...
"Ờ..."
...
Gần trưa, nắng dần trở nên gắt gỏng nóng tính. Dưới cái nắng chói chang gây cho người ta cảm giác khó chịu, ba đứa trẻ đi bộ hướng vào một con hẻm nhỏ. Trong đầu Quyên đang cố gắng nhớ lại những chiêu thức kiếm hiệp đã được xem trong phim, để đề phòng nếu có gì bất trắc thì sẽ thử sử dụng ngay. Còn Minh thì bày tỏ rõ sự căng thẳng của mình bằng cách nắm chặt tay Quyên, mắt gườm gườm nhìn cô bé đi trước như sợ ai đó sẽ cướp mất Quyên của mình. Đến Quyên cũng bất lực.
Đi qua con hẻm nhỏ tối tăm là tới một đoạn đường vắng. Nơi đây khá vắng vẻ với hai bên đường là những thân cây gỗ khổng lồ xum xuê tán lá. Nếu đi miết thì thi thoảng sẽ gặp một vài ngôi nhà rợp bằng lá tranh, thân nhà làm bằng gỗ.
Không chỉ Quyên mà cả Minh cũng khá ngạc nhiên khi giữa lòng thành phố đông đúc chật hẹp lại có một nơi mát mẻ, yên tĩnh mà cuộc sống của người nơi đây lại khá là vất vả. Heo hút như thế, có lẽ người ta ngại tìm người là lẽ dĩ nhiên.
Thế nhưng thực sự yên tĩnh đến rợn người.
Vì là mùa thu nên chẳng còn tiếng ve kêu, hầu như chỉ còn lại tiếng lá xào xạc, rì rầm, rì rầm như đang thầm thì trò chuyện với nhau, khiến cả Quyên và Minh đều rùng mình.
Một cô bé sống ở nơi hoang vắng heo hút như thế này tại sao lại có thể học ở một trường vừa đắt đỏ lại còn là trường trọng điểm của thành phố chứ? Bao nhiêu nghi vấn dấy lên trong đầu Quyên về xuất thân thật sự của cô bé này.
"Tới rồi. Đây là nhà của em."
Hiện lên trước mắt ba người là ngôi nhà mái tranh khá đơn sơ, thân nhà làm từ gỗ đã mục vài nơi, thậm chí nhà còn chẳng có cổng để vào, chỉ thấy một gian nhà nho nhỏ nữa bên trái có lẽ là nhà bếp hay nhà tắm.
"Em sống ở đây sao?"
"Vâng."
Cô bé vẫn trả lời lúng túng mà không cách nào nhìn thẳng vào mắt Quyên được.
"Em chỉ sống có một mình thôi à?"
Minh tò mò hỏi. Một thiếu gia như cậu căn bản chưa bao giờ đến những nơi vắng vẻ âm u như thế này.
"Không, em sống với bà."
Như chứng minh cho câu nói đó, cô bé gọi lớn hướng vào trong nhà.
"Bà ơiiii."
Từ trong nhà, một bà lão chậm rãi bước ra, mắt kèm nhèm.
Quyên lại một phen ngạc nhiên. Đó chẳng phải