Tế hồn cho ác quỷ sao?
"Ý của cô là gì?"
"Ý trong mặt chữ. Chính là giết người để dâng hiến linh hồn người chết cho quỷ dữ, nhằm đạt được mục đích xấu xa của bản thân."
Minh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chuyện giết người còn chưa đủ kinh hãi, bây giờ lại liên quan đến ác quỷ... Vì tình yêu, con người có thể thay đổi tốt đẹp hơn. Nhưng cũng chính vì tình yêu, người ta không từ thủ đoạn mà bất chấp tất cả để giữ lại người mình yêu.
Liên kết tất cả những thông tin có được, Minh chợt nhận ra một vấn đề.
"Cô Mộng đã không còn, vậy người phụ nữ cùng với người đàn ông kia mỗi đêm gặp nhau ở căn nhà hoang là ai? Chẳng nhẽ... chẳng nhẽ linh hồn cô Mộng vẫn chưa siêu thoát sao?
"Người phụ nữ đó... là tôi!"
"Là... là cô?"
"A, em hiểu rồi!"
Hoa bất ngờ lên tiếng, ánh mắt sáng rực như vừa phát hiện ra điều gì.
"Mẹ em đã bị giết, đúng không?"
"Đúng, mẹ em bị chính người đàn ông là bố ruột em giết..."
"Ông ấy yêu mẹ em mà? Ông ấy gi... giết bà ấy chẳng phải là để giữ lại linh hồn bà ấy, sau đó thông qua lễ tế hồn mà mê hoặc linh hồn bà ấy, khiến linh hồn bà ấy yêu ông ấy..."
"Cô bé nói chính xác. Nhưng có một điều hai người quên rồi sao? Tôi mới chính là người phụ nữ mà con quỷ đó giày vò... Lễ tế hồn ấy, mục đích chính là để tước đi một nửa linh hồn của tôi, sau đó mỗi đêm, linh hồn của Mộng sẽ nhập vào tôi... Hai người hiểu chứ?"
"Vậy cái thứ trăng trắng chúng cháu nhìn thấy mấy đêm liền đi từ nhà Hoa ra là cái gì?"
"Tôi nghĩ... tôi nghĩ có lẽ đó là linh hồn của Mộng."
Tiếng bà Hoa bất chợt vang lên phía xa, khiến cả ba người cùng giật mình lo lắng.
"Hoa ơi? Cháu ở đâu? Khụ khụ..."
Minh liến thoắng.
"Cô Mai... cô hiện tại trốn tạm ở đây có được không? Chờ cho đến khi chúng cháu tìm ra chân tướng thực sự và tìm thấy Quyên... Ừm, tìm thấy người gan dạ nhất trong bọn cháu, cô sẽ được an toàn..."
"Nhưng tôi... Nếu như hắn lại tới thì sao? Nếu hắn lại tới bắt tôi thay thế Mộng hằng đêm, giày vò tôi, sỉ nhục tôi... Tôi phải làm thế nào?"
"Cô yên tâm, sẽ có người tới đón cô."
Minh dự tính trong đầu sẽ gọi người tới cứu cô Mai, đồng thời tìm kiếm tung tích của Quyên. Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng, Minh cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra, trong lòng càng lo lắng cho Quyên hơn.
"Cái đồ ngốc này, không biết là có tự bảo vệ được mình không..."
"Anh Minh..."
Hoa thấy Minh một mặt tràn đầy lo lắng như thế thì cũng chẳng thể cười nổi, ánh mắt buồn bã cũng không hay.
"Hửm?"
"Tại sao lại phải giấu bà của em về cô Mai?"
"Không phải giấu... anh không muốn bà em dây dưa vào mấy chuyện này, nhất là khi nghe tin con gái mình đã mất... Em có hiểu anh đang nói gì không?"
"Em... em hiểu..."
Chắc chắn bà ấy sẽ rất buồn. Tuổi bà ấy lại cao, không nên nghe được những tin sốc như thế...
Minh chợt nhận ra một điều bất thường.
"Vậy... Ông ngoại em là ai? Ban nãy cô Mau có nói bà em là góa phụ..."
Hoa lúng túng.
"Em... Em xin lỗi.. Thực ra không có ông ngoại nào ở đây hết... Em bịa ra là để lừa gạt anh với chị Quyên để giấu đi sự tồn tại của bố em. Chỉ là em không thể ngờ được ông ấy lại là người như thế..."
Hai người đi một lát thì nhìn thấy bóng dáng bà Hoa.
"Bà ơi! Cháu ở đây!"
Hoa thấy bóng dáng bà cụ thì gọi lớn, sau đó cùng Minh chạy đến. Bà lão run lẩy bẩy nhìn Hoa, ánh mắt không giấu được lo lắng.
"Cháu đi đâu từ sáng tới giờ mà bà không thấy vậy?"
"Cháu... cháu..."
"Bà ơi, bà đừng lo. Cháu với Hoa đi tập thể dục một chút thôi mà!"
Cùng lúc đó, tại khu chợ nhỏ nơi Quyên đang điều tra người đàn ông bí ẩn cô bé đã theo dõi cả một đêm.
Bác bán hàng đã từng nói người đàn ông đó ít khi lộ diện ra bên ngoài...
"Mà ông ba bị đó cũng có người thân đấy!"
"Sao cơ ạ?"
"Cứ cách vài hôm bác lại thấy một người đàn ông có vẻ không phải người ở đây vội vã tới, người này cũng bí ẩn không kém."
Lại thêm một người đàn ông nữa sao?
"Cháu biết rồi ạ!"
"Ừm!"
Mọi chuyện đang trở nên rối tung. Chiếc nhẫn trong tay cô quả thực đang cất giấu một bí mật khủng khiếp. Bước tiếp theo cô phải làm gì đây?
Mục đích của chuyến đi lần này chính là để tìm ra manh mối, mà Quyên cứ nghĩ rằng chỉ cần tìm ra người đàn ông kia thì chân tướng sẽ được phơi bày... Xem ra phán đoán của cô sai rồi, bây giờ chỉ có thể tìm hướng đi khác để thoát ra cái mớ hỗn độn này thôi.
À! Ông chủ tiệm vàng thì thế nào? Có lẽ ông ấy sẽ biết thêm chút gì đó chăng? Hừm... khả năng ấy là rất thấp... Vậy trước tiên cứ quay về nhà Hoa cái đã, biết đâu Minh lại biết thêm được gì đó từ cái thứ trăng trắng đêm hôm trước thì sao? Nhưng điều cấp bách trước mắt chính là... cô không biết đường a...
Chợt có ai đó kéo áo Quyên. Cô bé thấy một đứa trẻ đôi mắt long lanh.
"... Em gọi chị à?"
"Vâng ạ, chị có phải chị Quyên không ạ?"
Đang cảm thấy khó hiểu vì tại sao đứa nhỏ này lại biết được tên mình, nó đã nhanh nhẹn dúi vào tay Quyên một mẩu giấy nhỏ rồi thì thầm.
"Bạn... bạn chị bảo em đưa cái này cho chị!"
Rồi sau đó đứa nhỏ chạy thật nhanh đi đâu mất, để lại Quyên ngơ ngác như con nai vàng.
Bạn? Bạn cô... Không lẽ Minh đến đây rồi? Trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ vô cùng, Quyên vội vàng mở tờ giấy ra đọc.
Nếu muốn cứu bạn mày, hãy tới ngôi