Trong không gian một màu u u ám ám, đứng trước cánh cửa đen nóng bỏng là một Quyên đang sững sờ nhìn chằm chằm vào một Quyên khác đứng đối diện. Quyên này mang một vẻ mặt u tối, nụ cười nhếch mép nhẹ khiến Quyên đối diện phải rùng mình.
"Tôi không tin."
"Haha, cô tin hay không cũng chẳng sao cả. Sự thật vẫn luôn luôn là sự thật mà thôi. Sự thật đó chính là sự tồn tại của ta, và sự thật chính là cô và ta tuy hai mà như một!"
"Cô... Từ khi nào cô đã tồn tại trong con người của tôi vậy?"
"Đến tận bây giờ cô vẫn không biết gì sao? Vì sao lòng căm thù của cô lại lớn đến vậy? Vì sao cô có thể nhìn thấy ma? Và vì sao cô lại có duyên với những vụ án ma quỷ... Tất cả là vì ta đó, ngạc nhiên chưa! Ta sinh ra sau khi cô được cứu sống khỏi căn nhà đó. Ta được sinh ra từ sự nhớ nhung, từ sự tuyệt vọng, căm phẫn, vô cảm, vô vọng, cô độc, và tất cả những cảm xúc tiêu cực khác của cô sau thảm họa đó. Ta thật sự phải cảm ơn cô rất nhiều. Nhờ có cô mà ta được sinh ra, được biết đến thế giới xinh đẹp này, và quan trọng hơn chính là có một diện mạo xinh đẹp như thế này!"
Cô ta vừa nói, vừa hài lòng nhìn thân thể của mình, điệu cười toát lên vẻ đáng sợ vô cùng. Mọi lời nói trào đến cổ Quyên lại bị nuốt vào trong, tất cả đều không thể thoát ra. Có phải Quyên đang sợ hãi hay không? Sợ hãi kẻ giống hệt mình đang đứng trước mặt, hay là sợ hãi chính bản thân mình, sợ hãi chính những cảm xúc tiêu cực trong con người mình?
"Nói một cách gọn gàng nhất thì, ta chính là tâm ma của cô, là một phần quan trọng không thể thiếu trong con người cô!"
Tâm ma sao?
Tâm ma... là phần đen tối nhất của một con người. Tâm ma của Quyên hóa ra lại có một loại hình dáng như vậy. Một chiếc váy đen nhỏ máu, một nụ cười đáng sợ và ánh mắt lạnh lùng...
"Tại sao không nói gì?"
"..."
"Thực ra, ta có cách giúp cô thoát khỏi bàn tay độc ác của hai con quỷ đó đấy. Cô có thể tự cứu mình, nhưng với một điều kiện. Chỉ cần cô đồng ý, ta sẽ giúp cô."
Cô ta nói sẽ giúp cô sao? Nhưng cô không thể tin tưởng tâm ma của chính mình. Thỏa hiệp với bóng tối đồng nghĩa với việc đánh mất chính bản thân mình. Giống như hai gã đàn ông đó, chúng đã biến thành ác quỷ tự lúc nào không hay rồi.
"... Không thể thỏa hiệp."
"Cô sẽ chết không nhắm mắt đấy."
"Nếu tôi chết, cô cũng sẽ không thể tồn tại được nữa."
Lần đầu tiên tâm ma im lặng sau một cuộc hội thoại dài. Cô ta đắn đo suy nghĩ, và sau đó lại mở nụ cười đáng sợ.
"Thật không thể phủ nhận một điều, cô rất thông minh. Không thỏa hiệp với bóng tối, chẳng nhẽ cô đã đoán ra được điều kiện của ta rồi sao?"
"..."
"Điều kiện của ta đơn giản thôi. Đó là linh hồn thuần khiết của cô hãy lùi lại một bước và sống trong bóng tối này đi, và ta sẽ tiếp quản cơ thể đáng yêu này!"
Quả nhiên, điều kiện của bóng tối ma quỷ thì luôn luôn khó nhằn và cái giá phải trả chính là sự tồn tại.
"Việc đó là không bao giờ!"
"Được thôi. Lần này cô thắng. Nếu cô chết, ta cũng sẽ không tồn tại. Ta sẽ nhường cô lần này. Nhưng trong tương lai, chắc chắn cô sẽ phải đồng ý với điều kiện của ta... Hahaha..."
Cô ta lùi dần vào trong bóng tối, sau một khoảnh khắc Quyên chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu nữa. Ngoảnh mặt lại nhìn cánh cửa đen sì, Quyên tò mò không biết đây là cái gì và bên trong nó chứa đựng cái gì... Có vẻ như bản thân cô cũng là một bí mật, một bí mật mà cho đến giờ cô mới nhận ra. Có lẽ cô chưa từng thực sự hi
ểu con người của mình.
Cần thoát ra khỏi không gian này đã.
Quyên nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa thì đã quay trở về thân thể đang bị trói cứng. Cựa quậy vài lần không được, Quyên lại thở dài. Có vẻ như cô rất cứng đầu. Rõ ràng là vẫn muốn sống tiếp, nhưng lại không thể thỏa hiệp với bóng tối. Dù sao, nếu chết đi cô cũng có thể thanh thản đi đoàn tụ với gia đình rồi...
"Tôi sẽ giúp cô."
Một giọng nói nữa lại vang lên, nhưng lần này không phải là giọng của Quyên kia. Quyên cảnh giác cao độ nhìn ngó xung quanh. Chẳng nhẽ lại một "tâm ma" nữa nhảy ra sao?
"Đừng lo lắng như vậy. Tôi là Mộng."
Mộng là ai...? Một con ma nữ ư? Một con ma nữ sống ở gần đây vì thấy Quyên đáng thương nên ra tay tương trợ? Nhưng nếu ra tay tương trợ, con ma nữ này sẽ ra điều kiện gì đấy với Quyên ư? Ví dụ như... nhường thân thể này chẳng hạn đi? Như vậy thì giống như Quyên kia rồi, không thể thỏa hiệp được! Khi sống, thân thể này của Quyên thì khi chết, thân thể này cũng phải là của Quyên! Chết phải chết trọn vẹn như thế. Chứ nếu như thỏa hiệp thì sống cũng đâu khác gì chết? Cái cuối cùng Quyên cứu được sau khi thỏa hiệp chính là một cái xác vô chủ! Chưa kể đến nếu như linh hồn mới có ý đồ đen tối, làm hại bà Vân, làm hại Minh thì càng không thể được!
"Tôi sẽ không thỏa hiệp với bất cứ một điều kiện nào cô đưa ra đâu. Không bao giờ!"
"Thỏa hiệp? Hahaha! Đừng nghĩ tôi như vậy! Tôi không phải cái bóng đen trong tâm hồn của cô!"
"Vậy tại sao cô lại giúp một kẻ sắp chết như tôi?"
Im lặng một lúc lâu, cho đến khi Quyên tưởng con ma nữ đó đi rồi thì tiếng nói lại vang lên.
"Tôi... là mẹ của Hoa."
Mẹ của Hoa... Mẹ Hoa ư? Không phải cô ấy đã mất tích sao... Mất tích, tức là chết không rõ tung tích. Thì ra là như vậy. Có lẽ xác cô bị giấu ở đây, trong căn nhà này... Và có lẽ, người giết cô chính là hai con ác quỷ kia.
"Bên dưới vùng đất cô đang nằm có chôn xác của tôi đó."
Quyên chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Ngay bên dưới nơi cô đang nằm chính là một cái xác chết đã bị phân hủy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rùng mình rồi. Không chỉ thế, Quyên còn đang trực tiếp nói chuyện với chủ nhân của cái xác đó... Người ta thường bảo người trước khi chết có thể nghe thấy và nói chuyện được với hồn ma người chết. Vậy thì chắc cô sắp chết thật rồi, mà con ma nữ kia chắc là giúp đưa linh hồn cô lên thiên đàng hay gì... Nằm trên phần xác chết của cô ấy, liệu