Hôm sau, Quyên mang một tâm lý chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng gặp ma đi học. Cô còn cho nhiều cơm hơn hôm qua vào hộp. Nói gì thì nói, con ma nữ này cũng rất đáng thương nha. Bị bỏ đói lâu như thế, lại còn phải nhờ người đi tìm xác hộ. Chết không toàn thây như thế, dù có ra sao cô sẽ cố giúp.
Hoàn cảnh sống của cô đã rất đỗi đặc biệt, bây giờ có gặp mấy con ma đi nữa thì cũng chẳng sao. Đằng nào thì con người còn đáng sợ hơn thế nhiều mà.
Bà Vân hỏi.
"Quyên, sao cháu lại mang nhiều cơm như thế? Hình như đấy là phần của hai người rồi."
Quyên ngoài mặt vẫn là chưa thể quen được với cách xưng hô mới là mẹ - con với bà Vân. Hai người vẫn gọi bác cháu bình thường. Nói gì thì nói, bà Vân quả thực rất thương yêu cô bé nên mới chấp nhận vậy.
" Cháu gặp một con ma nữ ngày hôm qua. Nó rất đói. Nó còn nhờ cháu tìm... xác cho nó."
Bà Vân bàng hoàng. Như sực nhớ ra điều gì, bèn sai người lấy một tập hồ sơ trong phòng ra.
"Có phải cô bé này không?"
Bà Vân lấy từ trong tập hồ sơ ra một tấm ảnh nhỏ, sau đó đưa cho Quyên. Cô bé nhận lấy rồi nhìn trừng trừng.
"Bác Vân, sao bác lại có tấm ảnh này? Mặc dù gương mặt con ma đầy máu me nhưng cháu vẫn có thể nhận ra đây là mặt nó. Tại sao..."
Bà Vân thở dài.
"Đây là một vụ án khó giải quyết. Cô bé ấy là Xuân, trước kia học cùng trường cháu đấy. Nếu như còn sống có lẽ con bé đã tốt nghiệp cấp một và đang học lớp 7 rồi. Nghe nói là hôm đó mãi đến tận tối không thấy nó về, dì nó lên trường tìm cũng không thấy. Con bé mất tích như vậy đấy. Cảnh sát bọn bác không thể tìm ra một manh mối nào... "
Quyên trợn mắt nhìn bà Vân.
"Cho nên, có lẽ cháu sẽ tìm ra manh mối hộ các bác. Bác sẽ cho người túc trực xung quanh trường thời gian cháu đi học. Nếu có gì mới thì cháu gọi ngay cho bác."
"Cháu sẽ cố gắng!"
Cô bé Quyên 10 tuổi như trưởng thành hơn một chút, ánh mắt kiên quyết nói.
Đến trường, vẫn là những ánh mắt kì thị của các bạn, cô hơi giật mình khi thấy có một người nữa ngồi lù lù ngay trên cái ghế trống trải cạnh ghế của cô. Mặt đầy máu, ánh mắt vô hồn, mái tóc dài xoã loà xoà sau lưng và trên mặt. Con ma hướng ánh mắt của mình đến cô như chào hỏi. Quyên cũng gật đầu chào lại. Cô không ngờ, người bạn đầu tiên của mình trong trường mới chính là một con ma chết oan.
Cái này người ta hay gọi là gì nhỉ? Duyên số, đúng rồi, chính là duyên số!
"Chúng mày thấy gì chưa? Rõ ràng con Quyên nó bị điên mà. Nó chào hỏi chính cái ghế của mình kìa!"
Hahahaha...
Từng tràng cười không dứt. Nhiều học sinh đi ngang qua cửa lớp cũng tò mò ngó vào. Quyên lạnh mặt bước đến chỗ mình ngồi. Con ma bên cạnh cứ nhìn chòng chọc vào cô.
"Tội."
Nó phun ra một câu duy nhất, coi như vẫn còn tính người đi.
Tiếng trống vào lớp vang lên, một thầy giáo bước vào. Thầy có một gương mặt thanh nhã, nghiêm nghị. Thầy đã dạy học ở trường này được hai năm. Thầy dạy rất giỏi, các thầy cô và học sinh đều rất quý thầy.
"Học sinh, đứng dậy. Chúng em chào thầy ạ!"
Đó là thầy Trường.
Thầy nở một nụ cười tươi rói.
"Chào các em."
"Thầy ơi, thầy có người yêu chưa ạ? Thầy có thể đợi em được không ạ?"
Đó là lời của con tiểu thư hỗn láo. Nó dám to gan mà hét lên trong lớp như thế.