Hai tia sáng nhỏ vụt bay lên trời cao, bỏ lại tiếng khóc thấu tâm can của hai người đàn ông và sự đờ đẫn của những người còn ở lại.
"Con quỷ có mái tóc màu đỏ..."
Quyên thì thầm cái tên trong họng, tay vân vê mặt dây chuyền hình mặt trăng trên cổ, suy nghĩ nửa ngày.
"Cậu sao đấy?"
Minh giật giật ống tay áo cô, mắt ánh lên sự lo lắng.
Bị kéo ra khỏi những lời nói ban nãy của ma nữ, Quyên hơi giật mình, sau đó nhìn Minh hỏi.
"Cậu không nghe thấy ban nãy ma nữ nói gì sao?"
"Nói gì cơ? Tớ có nghe thấy gì đâu?"
Minh ánh mắt vô tội hỏi ngược lại, vẻ mặt giống như thực sự không biết gì hết.
Quyên không nói gì, cô nhanh chóng nhận ra rằng ma nữ chỉ nói những điều cần thiết ấy cho mình cô biết mà thôi.
"Không có gì đâu, chỉ là một số chuyện nhỏ..."
Lê Thị Thương thực sự thì từ nãy đến giờ vẫn đang nằm bất động trên nền đất, sau khi ánh sáng nhỏ kia rời khỏi người thì từ từ tỉnh dậy. Cô ta dụi mắt, mơ màng nhìn những người xung quanh, có người đang đứng như trời trồng, người thì ngất, người thì khóc, mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Kể cũng thật buồn cười, đầu sỏ gây nên những chuyện tâm linh ma mãnh như thế này thực tế lại chẳng hay biết một tí gì.
Sau cú sốc quá lớn, chồng cô Hương ngất lịm đi, chú Nam phải cõng chú ấy về, và tất nhiên tất cả mọi người đều phải cuốc bộ về một đoạn đường dài. Vừa đói, vừa mệt mỏi sau những chuyện đã xảy ra. Minh tay vẫn luôn bám chặt vào ống tay áo Quyên không rời.
Không ai nói cho người phụ nữ kia những gì đã xảy ra, mặc dù cô ta đã gặng hỏi rất nhiều lần. Làm sao cô không nhận ra có một số người trông vô cùng quen mắt, chính là những người có vẻ đã bám theo cô cả ngày hôm nay. Thương ngẫm nghĩ mãi mà chẳng được gì, rốt cuộc tại sao đêm hôm khuya khoắt mình lại ngất ở một nơi xa lạ, và tại sao những người kia lại nhìn cô không mấy thiện cảm. Ban đầu cô nghĩ có lẽ mình bị bắt cóc, nhưng đám người này trông chẳng giống bọn bắt cóc hay mặc đồ đen hoặc che kín mặt. Thêm đó, cô thấy một người đàn ông đang bị ngất kia chính là đồng nghiệp của mình ở công ty. Người này đã mất tích cả tháng nay, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây được?
Một mớ câu hỏi hỗn độn trong đầu khiến cô không thể nào tỉnh táo và thoát ra được. Có lẽ ngày mai cô sẽ xin nghỉ phép một hôm để tìm hiểu mọi chuyện.
Con đường trong đêm khuya thanh vắng, tĩnh mịch một cách đáng sợ. Màn đêm bao trùm vạn vật, cách một đoạn đường, ánh đèn vàng vọt chớp nháy một cái, những loại sinh vật nho nhỏ bay loạn xạ xung quanh bóng đèn đường. Trên đường, một nhóm người vừa lê đôi chân mỏi mệt vừa thi thoảng thở dài. Chỉ mấy tiếng trước thôi, đi cùng với họ là một con ma nữ vừa quen thuộc, vừa mang trong mình những bí ẩn không thể nói.
Quyên ngẫm lại những lời mà ma nữ đã nói với mình, càng cảm thấy nghi hoặc. Rốt cuộc con quỷ tóc đỏ có liên quan gì trong chuyện này, và tại sao cô liên tiếp dính vào những vụ án như thế này.
Dù sao đi nữa, có vẻ như không còn gì nguy hiểm sẽ đến với họ sau khi hai con ma đó rời đi nữa.
Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, thế nhưng trước mặt họ là một mối nguy hiểm còn lớn hơn.
"Chị Quyên!"
Mải mê suy nghĩ, Quyên không hề để ý thấy có ai đó đang gọi mình từ phía sau.
"Chị Quyên, cứu em!"
Lần này, tiếng kêu to hơn, và Quyên đã hoàn toàn nghe thấy giọng nói quen thuộc này. Đây chẳng phải giọng nói của cậu nhóc ma kia sao!
Quyên vô thức ngoảnh lại phía sau, nhìn thấy cảnh trước mặt thì đứng sững lại. Minh đang nắm lấy ống tay áo của cô, thấy bạn mình dừng lại thì cũng dừng theo.
"Sao thế, có chuyện gì sao?"
Minh đưa mắt nhìn về phía sau, nhưng chẳng thấy gì cả. Quyên đã thấy cái gì mà trông hốt hoảng như vậy chứ.
"Mày là ai?"
Quyên trầm giọng, trong mắt ẩn chứa những tia khó hiểu.
Thấy động tĩnh phía sau, những người khác cũng đều dừng lại trong phút chốc, sau đó quan sát xung quanh nhưng vẫn chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Làm sao mà mọi người thấy được, cái cô nhìn thấy là một con quỷ đang bóp chặt một con ma nhỏ trong tay. Hình dáng con quỷ này rất nhỏ bé, thậm chí còn nhỏ hơn cả con ma mà nó đang giữ. Hình dáng của một cô bé nhỏ nhắn. Quyên e là đây không phải hình dạng thật sự của nó. Cậu bé mà nó đang giữ kia không dãy dụa, hai mắt nhắm chặt, từ trong miệng chảy ra một dòng màu đen kịt. Hơn nữa bụng cậu bé cũng bị phanh ra, khiến cho bao nhiêu ruột gan nội tạng bên trong tràn hết ra ngoài, trong màn đêm nhập nhoè thì cái thứ chất lỏng chảy ra từ cái bụng rỗng kia trông đen đặc quánh và sền sệt. Trong miệng vẫn phát ra những câu nói như được lập trình sẵn, chỉ để cô gái kia tiến lại gần mình hơn.
Quyên hơi lùi bước, cả người run lên, nổi hết cả da gà. Hình ảnh này thật quá gớm ghiếc, cho dù cô không hề ở một mình nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo đầy chết chóc và nguy hiểm kia.
"Tao là... kẻ thù của mày!"
Cô bé nhỏ nhắn kia cười tươi tắn, trông xinh xắn, nhưng rõ ràng ánh mắt lộ ra cái nhìn cực kì nguy hiểm.
Từ giọng nói đến ánh mắt, tất cả đều lộ ra một màu u tối khiến người ta vô thức không muốn lại gần. Cậu bé ma bị treo lơ lửng trên không, trên cổ là bàn tay nhỏ nhắn nhưng dài một cách dị thường của cô bé kia. Quyên đã gặp rất nhiều chuyện lạ kể từ sau khi kẻ ăn thịt người kia xuất hiện, và cô ngày càng muốn tìm hiểu nguyên nhân của những chuyện này.
Cô là ai?
Dù sao đi nữa, tình huống hiện tại cô đại khái có thể hiểu được. Trương đang bị đem ra làm con tin để uy hiếp cô, và các bạn của cô thì có vẻ như không ai thấy được cô bé kia.
"Có chuyện gì