"Đã lâu không gặp, Quảng Đại Sư."
Tiểu Bạch tươi cười chào hỏi lại người trước mặt, Tiểu Dĩ và những người còn lại há hốc mồm nhìn họ. Người đàn ông lực lưỡng đã tự bao giờ có mặt ở cạnh Tiểu Bạch, thốt lên.
"Ngài... chẳng phải là ông lão tóc trắng đó sao? Mặc dù ngày có thay đổi ngoại hình một chút, ta vẫn có thể nhận ra!"
Nghe người đàn ông nói tới đây, mấy người còn lại giờ mới nhìn kĩ lại sư phụ của mình. Hồi còn nhỏ họ không nhớ rõ vẻ ngoài của ông lão tóc trắng đã cứu họ khi đó, giờ xem ra sư phụ chính là ông lão đó.
"Haha... Cậu thật tinh tường! Ta chính là ông lão đó!"
"Sư... sư phụ là người đó sao?"
Tiểu Dĩ thảng thốt, quá nhiều sự việc diễn ra khiến cậu không theo kịp.
"Đúng vậy. Là ta. Ta đã giấu mình nhiều năm như vậy, thật xin lỗi các con."
Tiểu Bạch chẳng có phản ứng nào, dường như đã đoán định được điều này.
"Thật là một quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn."
Bạch Đại Sư tại thế, vốn chính là vị Pháp Sư Tối Thượng khi xưa bị phe ác đả thương, sau đó đầu thai chuyển kiếp để tiếp tục tìm kiếm chúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ "báu vật" trong truyền thuyết chính là một bước đánh thức nguyên thần của Tiểu Bạch. Trước đây, khi không phải con người, cậu làm sao hiểu được nội tâm phức tạp của loài người? Sau khi trải qua một trận phong ba, cậu nhận đủ sự tổn thương đến từ những người đã phản bội mình, nhận ra cái gì mới là quan trọng, cái gì nên buông bỏ. Quá trình ấy chính là một thứ bảo vật quý giá mà đất trời mang lại. Nói cho cùng, những vị Thần Nguyên Thuỷ muốn trao cho cậu cơ hội hiểu về thế giới con người, sau đó hiểu cái cách mà những kẻ trong bóng tối đã thao túng con người và biến họ thành những kẻ xấu xa. Chính bởi vì đã giác ngộ được những điều ấy, Tiểu Bạch đã đánh thức phần kí ức bị phong ấn trước khi sinh ra, có lại đầy đủ hình dáng cũng như chiêu thức của bản thân trong quá khứ.
Vì vậy, Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, cũng không phải Tiểu Bạch.
"Bây giờ ta đã có lại toàn bộ kí ức trước kia, cũng hiểu rõ lòng người, ta sẽ không ở lại đây nữa, mà sẽ đi tìm kẻ chủ mưu phe bóng tối, người đã lôi kéo Tiểu An và khiến lòng người trở nên xấu xa."
Đại Bạch Sư bình tĩnh nói, sau đó quay sang phía Tiểu Dĩ và một vài người khác.
"Mọi người đều có một tâm hồn không bị vấy bẩn, sau này sẽ làm nên nghiệp lớn!"
Nói rồi Bạch Đại Sư tạm biệt mọi người rồi bay đi mất. Còn về phần cậu ta tìm kẻ ác và tiêu diệt chúng như thế nào, không một ai biết.
Quảng Đại Sư mở lời.
"Ngôi chùa này đã tan tành, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành. Thời gian qua ta cũng đã dạy dỗ các con không ít. Sau này hãy đi cứu giúp loài người, mặc dù cái ác vẫn luôn tồn tại, nhưng chúng ta sẽ đối đầu với chúng tới cùng."
...
Sau khi kể xong, cô bé tò mò hỏi vị pháp sư.
"Vậy là ngôi chùa này bị bỏ hoang từ phút giây đó hay sao ạ?"
"Đúng vậy. Thật là một câu chuyện li kì đúng không? Cũng muộn rồi, con đi ngủ đi."
Dưới ánh trăng mờ, người pháp sư già hồi tưởng lại quá khứ của mình, cười khổ.
"Tiểu An, ngươi có thấy trớ trêu hay không? Người được chọn làm pháp sư tương lai, lại chính là hậu duệ của ngươi! Có phải ta đã sai rồi không...? Không, ta không sai, ta đã cố gắng cứu vớt ngươi..."
Dưới ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng, không khí quang đãng và yên tĩnh đến lạ thường, cô bé lơ mơ chìm vào giấc ngủ, giọng nói của sư phụ cứ đều đều vang lên bên tai...
...
Cô bé theo sư phụ tập làm từ những việc nhỏ nhặt nhất, sau đó được truyền thụ những ngón võ sở trường.
Một ngày trời đẹp, cô được sư phụ dạy cho cách để điều hoà nhịp thở, dùng năng lượng bên trong chuyển hoá thành những đòn sát thương. Tập trung để làm hành động này khá là khó, nhưng lần đầu tiên cô bé cảm nhận được những dòng khí lưu trong cơ thể đang chuyển động, sau đó truyền qua hai bàn tay bé nhỏ biến thành một chưởng.
Những ngày tháng rèn luyện trở thành nữ pháp sư không dài, đủ đến khi cô bé trưởng thành hơn một chút, sư phụ căn dặn.
"Con trời sinh đã có mệnh khổ, gánh trên vai trách nhiệm của nhân loại bảo vệ tính mạng con người. Bóng tối và những điều xấu xa trên thế gian này rất nhiều, xuất hiện ở mọi nơi con đến, từng đường con đi, những người con gặp. Vậy nên con đã được định sẵn là sẽ cô độc cả đời. Ta thật lòng mong mỏi con sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ nữ pháp sư của mình. Bây giừo ta không còn gì dạy con cả, con đi đi."
Nữ pháp sư trẻ lĩnh ngộ tất cả những ý chỉ của sư phụ, sau đó trước khi đi bèn hỏi người một câu.
"Giống như sư phụ hay sao ạ? Bạch Đại Sư?"
Ông lão đưa ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía nữ đồ đề, sau đó cười khổ.
"Con thật sự là đồ đệ thông minh nhất ta từng biết, lựa chọn dạy dỗ con quả là không sai."
"Con chỉ có một khúc mắc duy nhất: Tại sao người lại mang con về lại nơi người từng bỏ đi để dạy dỗ? Ngày đó người bắt con đi thì bố mẹ con có biết hay không?"
Bạch Đại Sư nhìn ra xa xăm, ánh mắt như lạc về một vùng miền kí ức tươi đẹp.
"Đây là nơi ta và Tiểu An đã từng thề nguyền với nhau, cũng là nơi mà ta tiếc nuối nhất."
Tiếc nuối cho một tình nghĩa huynh đệ