Người vừa lên tiếng là một thanh niên ăn mặc sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, dáng vẻ thư sinh, trông rất giống người có học.
“Diệp Thanh, ngươi muốn gì?” Đại hán giơ lên cán cuốc, chỉ vào mặt chàng thư sinh và nói.
“Trương huynh bình tĩnh.” Diệp Thanh đẩy cây cuốc của đại hán họ Trương qua một bên, nét mặt thản nhiên, giọng nói lưu loát, không có vẻ gì là sợ hãi khi đứng trước một người cao to gấp rưỡi mình.
“Không phải là ta muốn cản trở mọi người.” Hắn vừa nói, vừa đi loanh quanh trước mặt từng thôn dân, khoa chân múa tay.
“Nhưng mọi người không thấy rằng, chỉ giết người đàn bà này thôi có phải là quá dễ dãi không? Một người làm ra chuyện độc ác tày trời như vậy, chỉ phải chết thôi là quá nhẹ nhàng rồi.”
“Thế ngươi định làm gì?” Cảm thấy lời nói của hắn là có đạo lý, dân làng hỏi ngược lại.
“Với loại người tà ác như thế này, phải khiến cho nàng ta nếm trải một cái chết đau đớn nhất. Không chỉ bắt ả phải chịu đựng nỗi đau thể xác, mà linh hồn của ả cũng phải bị giày vò xé nát, sống không bằng chết, mà chết rồi cũng không được siêu sinh.”
Cách làm này của Diệp Thanh quá độc ác, khiến cho dân làng có chút do dự. Tuy nhiên, không phải ai cũng vốn mang bản tính hiền lành. Trong đám thôn dân, có vài người đồng ý với gã thư sinh kia.
“Đúng! Không thể để ả chết dễ dàng như vậy được!”
Chuyện xấu dễ lây lan, một người hưởng ứng thì sẽ có người thứ hai, thứ ba... Dần dần, không còn ai phản đối hay do dự nữa.
“Vậy, ngươi định xử lý nàng ta như thế nào?” Lão trưởng thôn giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, lên tiếng hỏi gã thanh niên.
Diệp Thanh nhìn lão trưởng thôn, nở một nụ cười yêu dị rồi nói: “Tùng xẻo!”
“Tùng xẻo?”
“Tùng xẻo?”
Tiếng xì xầm vang lên, cùng với đó là những ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Diệp Thanh.
“Đúng, phải tùng xẻo.” Hắn chỉ vào Mộng Hoa, dõng dạc lên tiếng. “Cái loại đàn bà độc ác này phải trừng phạt như vậy mới hả lòng hả dạ được. Ta nói có đúng không các vị?”
“Nhưng…” Một thanh niên thân thể cường tráng đứng gần đó gãi đầu nhìn hắn. “Tùng xẻo là cái gì thế?”
Diệp Thanh quay sang nhìn người thanh niên kia, miệng há ra thành hình chữ “O”. Bấy giờ, hắn mới nhớ ra là hình phạt này chỉ vừa được triều đình ban hành không lâu, một nơi xa xôi như thôn Hạnh Phúc chưa biết đến thì cũng đúng.
Nhưng rất nhanh, đôi môi hắn liền khép lại, vẽ thành một đường cong mỏng manh như lá trúc. Hắn thở dài một hơi, nói tiếp: “Các ngươi đúng là quê mùa mà, ngay cả tùng xẻo cũng không biết."
Đi vòng qua phía sau một gốc cây gần đó rồi quay lại, Diệp Thanh lấy ra một cái trống cao hơn nửa thước. Hắn ôm cái trống trên tay, tiến vào giữa đám người, vừa đi vừa gõ, vừa mở miệng ngân nga:
"Tùng, tùng, tùng a
Tùng một hồi
Xẻo một miếng a.
Tùng, tùng, tùng a
Tùng mười hồi
Xẻo mười miếng a…"
Chẳng hiểu sao, mặc dù giọng nói của Diệp Thanh nghe rất êm tai, nhưng tiếng hát của hắn thì lại dở tệ. Hắn đặt cái trống xuống đất, ho một tiếng chữa thẹn rồi nói: “Giờ các vị biết tùng xẻo là gì rồi chứ?”
Không kịp đợi người khác trả lời, Diệp Thanh đã đảo ánh mắt sắc bén nhìn quanh một lượt, tiếp tục dõng dạc nói to: “Vậy theo mọi người, một người bắt cóc trẻ con để róc thịt ăn, thậm chí mổ bụng thai phụ để moi lấy thai nhi, có đáng bị tùng xẻo không?”
Lời nói của hắn không những hợp lý, mà còn rất hùng hồn, đánh thẳng vào suy nghĩ của đám thôn dân. Một người bị cả thôn xa lánh như Mộng Hoa, làm sao có thể sống khỏe mạnh qua nhiều ngày như vậy, không những thế còn có tiền mua áo mới, mua đồ chơi cho con?
Có người bắt đầu cho rằng, Mộng Hoa đã đem thịt của con họ sang thôn bên cạnh bán lấy tiền. Sự căm phẫn của thôn dân dành cho Mộng Hoa lúc này đã lên đến cực điểm. Có phải thực sự nàng đã làm như vậy hay không, bọn họ không biết, nhưng chỉ cần có chứng cứ, vậy là đủ.
Tiếng hô hào, tiếng cuốc xẻng, gậy gộc nện rầm rập xuống nền đất, làm rung động cả một góc rừng.
“Tùng xẻo ả!”
“Tùng xẻo ả!”
Lão trưởng thôn phất nhẹ bàn tay, A Quý hiểu ý, ra lệnh cho hai tên thuộc hạ trói Mộng Hoa lại. Nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng càng giãy, những bàn tay lực lưỡng kia càng siết chặt hơn, khiến cho cổ chân nàng dần trở nên tê tái.
Hai chân Mộng Hoa bị trói chặt bằng dây thừng, bàn chân mỗi lúc một đưa lên cao, còn đầu thì hướng thẳng xuống đất. Nàng đã bị treo ngược lên cành cây, cả thân thể đung đưa qua lại.
“Này này.” Diệp Thanh cầm một con dao nhỏ chỉ vào Mộng Hoa và nói: “Ngươi cứ lắc qua lắc lại như thế thì làm sao mà xẻo được.”
Hai tên thuộc hạ của lão trưởng thôn liền hiểu ý, lấy gậy đập liên tiếp vào người Mộng Hoa, cho tới khi nàng không còn giãy giụa được nữa. Nhưng ngay cả khi đã không còn phản kháng, đám thôn dân cũng nhặt những viên đá dưới chân lên, ném về phía nàng.
Đất đá dần dần chất lại thành đống bên dưới đầu của Mộng Hoa, còn nàng thì đã bị ném tới bất tỉnh.
Lúc này, Diệp Thanh mới ra hiệu cho mọi người: “Các vị đừng ném nữa, cả người ả ta bẩn hết rồi kìa, mau lấy nước rửa sạch đi.”
Thế là lần lượt từng người, từng người múc nước từ dưới ao lên, dội vào người Mộng Hoa. Dòng nước lạnh thấm vào da thịt, nàng lờ mờ tỉnh lại, hé mở đôi mắt bầm tím của mình, bắt đầu ho sặc sụa.
Diệp Thanh nhìn sắc trời, lẩm bẩm gì đó trong miệng. Vành môi khẽ kéo ra hai bên, hắn hô lớn: “Các vị! Giờ lành đã đến, mau hành quyết mụ đàn bà độc ác này, trả thù cho con cái chúng ta, cúng tế cho những linh
hồn oan ức được siêu sinh.”
“Giết ả!”
“Giết ả!”
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống giòn giã vang lên, kéo dài, hòa vào âm thanh của đám thôn dân. Khi tiếng trống ngừng lại, đại hán họ Trương cầm lấy một thanh đao sắc bén, tiến dần về phía Mộng Hoa.
Gương mặt tuyệt vọng của Mộng Hoa phản chiếu trên thanh đao, mỗi lúc một gần. Trương đại hán nhìn trừng trừng vào cánh tay nữ tử đang bị treo ngược ở trước mặt, đưa thanh đao lên một cách chậm rãi. Bàn tay hắn nắm chặt lại, chém xuống một cách dứt khoát.
Phập!
Thanh đao cắm thẳng vào mặt đất, một tia máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả gương mặt của Mộng Hoa.
Trương đại hán ôm lấy cổ họng, cố gắng cầm máu trong vô vọng. Đầu lâu hắn rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất, hai mắt vẫn còn trợn trừng lên một cách dữ tợn, giống như không hề hay biết rằng mình đã chết. Cả cơ thể hắn đổ gục, giãy đành đạch vài cái rồi nằm im lìm, bất động.
Mộng Hoa lúc này đã biến mất, chỉ còn lại sợi dây thừng trống không.
Trên bầu trời, một chiếc quạt lớn đột nhiên xuất hiện, trôi nổi giữa không trung. Mộng Hoa ngồi trên chiếc quạt, dáng vẻ uể oải, bên cạnh là một bà lão tóc bạc phơ, gương mặt đằng đằng sát khí. Đó chính là Lý bà bà.
“Đáng chết! Người của ta mà cũng dám động vào.”
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, không ai kịp hiểu vì sao lại như vậy. Mất một lúc sau khi Trương đại hán chết đi, đám thôn dân mới bắt đầu hoảng loạn. Vẻ hung hãn trước đó đã không còn, trong mắt bọn họ lúc này chỉ là một nỗi kinh hãi tột độ. Đám người vứt hết gậy gộc, cuốc xẻng lại trên mặt đất, cố gắng chạy thoát thân.
“Quỷ! Quỷ giết người! Cứu mạng!”
Ánh mắt Lý bà bà trở nên sắc lạnh, bàn tay phải giơ lên, đánh về phía trước.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng người, từng người nổ tung, tứ chi văng ra khắp nơi, chết không kịp ngáp.
“A Quý! Cứu ta!” Lão trưởng thôn, dù đã cố chạy nhanh nhất có thể, vẫn bị bỏ lại phía sau.
A Quý quay lại, có chút chần chừ. Nếu có thể giúp trưởng thôn thoát chết lần này, địa vị của hắn sẽ càng lớn.
Hắn nghiến răng, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm. Nhưng thay vì tới giúp lão trưởng thôn, hắn lại nương theo đường cũ, cắm đầu bỏ chạy. Cơ thể hắn cũng bị dị tật, lo cho bản thân còn khó, nói gì kéo thêm một người chậm chạp như lão.
Mà hắn cũng biết, tiền tài dù cho nhiều đến mấy, trước hết phải có mạng để hưởng thụ cái đã. Mặt khác, nếu trưởng thôn chết đi, hắn có thể thoải mái vơ vét tài sản của lão. Còn nếu lão may mắn sống sót, cùng lắm là hắn trốn đi nơi khác là được.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên lần nữa. Một cây gậy gỗ từ phía sau bay tới, rơi xuống ngay trước mặt A Quý, vẫn còn được nắm lấy bởi một cánh tay cụt. Nhìn thấy cây gậy cùng chiếc nhẫn trên bàn tay, A Quý biết mình đã lựa chọn đúng đắn.
Khóe môi hắn uốn cong lại, nở một nụ cười. Trong mắt hắn lúc này, hình ảnh lão trưởng thôn cầm cây gậy chống, chỉ trỏ ra lệnh cho người khác đầy quyền uy lại hiện lên, nhưng khuôn mặt lão đã thay bằng khuôn mặt của hắn.
Sau bao năm làm tay sai cho trưởng thôn, A Quý biết rất rõ tài sản của lão có những gì, giấu ở đâu. Giờ đây, tất cả những thứ đó là của hắn, ngôi nhà lớn bằng một phần ba Hạnh Phúc thôn kia, cả Tiểu Linh cũng vậy, đều sẽ là của hắn.
Trong lúc không ngừng nghĩ đến cuộc sống xa hoa sau này của mình, ánh mắt A Quý đột nhiên trở nên quay cuồng. Xung quanh hắn, bầu trời quay cuồng, rừng cây quay cuồng, cả mặt đất cũng điên đảo quay cuồng.
Bộp!
Một gốc cây từ đâu xuất hiện, va vào tầm mắt A Quý. Gốc cây từ từ lùi lại, khiến hắn có thể nhìn rõ xung quanh. Cách hắn không xa về phía trước, một thân thể gầy gò rơi xuống, máu chảy ra lênh láng.
Thân thể đó không có tay chân, chỉ có một cục bứu trên lưng, chính là thân thể của A Quý. Tứ chi của hắn đã rơi ở tận đâu, còn đầu lâu của hắn thì đang nằm bên cạnh gốc cây kia. Ánh mắt có chút tối lại, nhưng vẻ mặt hắn vẫn giữ nguyên nét cười như trước.
Hắn cứ thế mà chết đi, chết cùng với sự sung sướng trong cơn ảo tưởng của chính hắn.