Là một quyển sách, xét về độ rách của nó, hẳn là đã rất cũ. Phương Chi Chúc lật mở cuốn sách, ngoại trừ những trang sách ố vàng thì không có một chữ nào cả.
Phương Chi Trần: "Mẫu thân không nói gì nhiều, ta chỉ cảm thấy nên giao thứ này cho đại ca."
Phương Chi Chúc gật đầu: "Thay ta cảm tạ Phương phu nhân."
Phương Chi Trần cười: "Đại ca vẫn luôn khách khí như vậy."
Phương Chi Chúc: "Không phải khách khí."
"Đại ca từ nhỏ đã thế." – Phương Chi Trần ngước nhìn bầu trời như đang hồi tưởng ký ức: "Khi còn nhỏ, ta muốn tìm đại ca chơi nhưng huynh từ chối cực kỳ tàn nhẫn. Ta buồn lắm nên đi tìm mẫu thân khóc lóc kể lể, thế là huynh đã làm một con diều tặng ta."
Đột nhiên nghe về con người cũ của mình, Phương Chi Chúc cảm thấy rất hứng thú: "Có sao?"
Phương Chi Trần: "Từ nhỏ đến lớn, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần. Nên ngay từ đầu ta rất sợ huynh, ta còn cảm thấy nếu không có cha mẹ ở nhà, huynh sẽ đánh ta mắng ta."
Phương Chi Chúc thấy hơi xấu hổ nên cúi đầu uống nước.
Phương Chi Trần thở dài: "Năm đó phụ thân cật lực đẩy nhanh hôn sự của đại ca và Thành Viêm, kỳ thật ta cảm thấy không ổn. Nhưng khi đó còn nhỏ nên không giúp được gì hết."
Bỗng nhiên xuất hiện cái tên này khiến Phương Chi Chúc hơi sửng sốt: "Trung Châu Thành gia?"
Phương Chi Trần: "Đại ca và Thành Viêm quen biết nhau từ nhỏ, Thành Viêm làm người thiện lương, đối xử với đại ca cực kỳ tốt."
Phương Chi Chúc: "Vậy ngươi cho rằng không ổn ở đâu?"
Phương Chi Trần: "Bởi vì đại ca đối với Thành Viêm chỉ là tình bằng hữu, ta nghĩ đại ca không nên sống như vậy với hắn cả đời."
"Rất nhiều người đều như thế." Phương Chi Chúc không tỏ ý kiến, không thể nhìn ra suy nghĩ thật của y: "Hai người tôn trọng nhau như khách cả đời cũng là một kết cục tốt."
Phương Chi Trần: "Người khác thì có thể, nhưng huynh thì không."
Phương Chi Chúc nâng khóe mắt: "Vì sao?"
Phương Chi Trần: "Đại ca quá cô độc."
Quá cô độc.
Sau khi rời khỏi "Hòn đảo bí ẩn" của Phương Chi Trần, trong đầu Phương Chi Chúc luôn văng vẳng những lời Phương Chi Trần nói. Y biết tính cách mình lãnh đạm, bởi vì mất trí nhớ nên không gặp mặt bằng hữu nào, ngày thường rất ít tiếp xúc với người khác, nhưng y không cảm thấy cô độc.
Ngược lại, ban đầu y cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt.
Có mối quan hệ bình thường với Phương Lệnh, có một vị đệ đệ tốt ngoài ý muốn. Tuy không nhớ ra bằng hữu cũ, nhưng y đã gặp được lão Trương và Ông Thụy. Sau này có lẽ sẽ còn gặp được nhiều bằng hữu cả mới và cũ, rất nhiều rất nhiều.
Còn có cả Vệ Ương.
Từ khi y tỉnh lại đến nay, Vệ Ương cắt đứt với bên ngoài để bầu bạn bên cạnh y. Mặc dù lúc đầu y đối xử lạnh nhạt với hắn, hắn cũng chưa từng do dự dù chỉ một khắc.
Mà y, có lẽ là do linh hồn chi phối, y có thể cảm nhận được sự yêu thích xuất phát từ sâu trong nội tâm, không cần lý do nào hết, chỉ là tình cảm đến một cách tự nhiên.
Phương Chi Chúc thường nghĩ, hai người họ lúc trước nhất định là rất yêu nhau, nếu không thì, sao vẫn còn lưu lại mối ràng buộc sâu sắc và thâm tình như vậy sau khi mất trí nhớ.
Tình thân, tình bạn, tình yêu, cùng với chính bản thân, y không thiếu gì cả. Nhờ có những điều này, Phương Chi Chúc mới có thể gạt bỏ quá khứ, trở thành một Phương Chi Chúc thực sự và hoàn toàn mới. Mặc dù thỉnh thoảng trong lòng hơi xao động, nhưng y chỉ có thể làm ngơ.
Y cứ nghĩ bản thân có thể làm được.
Cho đến khi bị ngộ nhận thành Dư Trường Tín, sự việc ngoài ý muốn cứ cuồn cuộn kéo tới. Y dần nhận ra, có một số chuyện chính mình không thể quyết định được.
Phương Chi Trần, Ông Thụy, kẻ che mặt, lão Trương, mọi người, mọi chuyện đều đang nói cho y biết, cho dù y sẵn sàng chấp nhận bản thân của hiện tại, thế sự sẽ không thực sự diễn ra như những gì y mong muốn.
Nếu thật sự không thể nhớ lại quá khứ, phần đời còn lại sẽ rất khó có được cuộc sống yên bình như hai năm qua.
Vì vậy, thay vì thụ động tiếp nhận, y thà chủ động. Ít nhất y không hề từ bỏ việc tìm kiếm ký ức cho đến khi mọi thứ trở nên bình an.
Trên đường trở về Phương gia trang, Phương Chi Chúc quyết định tìm Vệ Ương nói chuyện ngay lập tức. Cho dù có thế nào, y không thể gạt Vệ Ương.
Vừa vào cửa liền đi thẳng đến sân viện của mình, quả nhiên nhìn thấy Vệ Ương đang đứng đó tỉa một cái cây nhỏ thấp. Hắn nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại. Phía sau hoa thắm liễu xanh là một nam tử dáng người cao ráo đang nhìn y cười dịu dàng. Trong một khắc, trông hắn còn xán lạn hơi cả cảnh xuân.
Phương Chi Chúc bỗng nhiên nghĩ, nếu năm đó bản thân thật sự giống như những gì Phương Chi Trần nói, là một người cô độc, y hẳn sẽ rất vui khi gặp được một người luôn mỉm cười với mình như thế.
Từ hoan sinh hỉ, nhân hỉ mà hoan*, tự nhiên sẽ không thấy cô độc nữa.
*Có thể hiểu là vì vui nên cười, vì cười nên vui
Trong lúc nghĩ đông nghĩ tây, Vệ Ương đã đi đến trước mặt và nắm lấy tay y, hỏi: "Gặp được Phương Chi Trần chưa?"
Phương Chi Chúc gật đầu, nói: "Ta thấy hơi mệt."
Vệ Ương: "Vào nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa hẵng đi vấn an phụ thân."
Phương Chi Chúc nghe theo hắn, Vệ Ương nắm tay y dẫn vào trong.
Vệ Ương bước vài bước sang bên cạnh để lấy những cánh hoa đang hong khô trên bàn đá: "Những bông hoa cúc này sắp khô rồi, pha trà sẽ rất thơm."
Phương Chi Chúc cảm thấy hứng thú: "Ngươi phơi lúc nào vậy, không biết hương vị......"
Bàn đá tắm mình trong ánh nắng, khi Vệ Ương vươn tay ra, Phương Chi Chúc nhìn thấy rất rõ có một tầng ánh sáng màu bạc lóe lên sau lưng hắn, chỉ là thoáng qua.
Vệ Ương cầm đồ vật lại đây, thấy y ngẩn người thì hỏi: "Sao vậy?"
Phương Chi Chúc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, lắc đầu: "Ta đang nghĩ hoa này pha trà sẽ có hương vị như thế nào."
Trên đường quay về phòng, Phương Chi Chúc cố ý dẫn Vệ Ương đi đến dưới ánh nắng, quả nhiên lại nhìn thấy ngân quang chợt lóe sau lưng hắn. Lớp ánh sáng đó mờ nhạt, không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Về đến phòng thì không nhìn thấy nữa, Phương Chi Chúc sờ thử, cảm thấy quần áo không có gì không ổn, nhưng ngón tay lại dính một lớp phấn bạc trắng như tuyết.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Vệ Ương đứng bên bàn rót nước, dáng người thon dài được bao quanh bởi một vòm sáng vô cùng rõ ràng trong mắt Phương Chi Chúc.
Hình dáng này, con người này đã từng bầu bạn với Phương Chi Chúc, cùng nhau trải qua những ngày khó khăn nhất sau khi tỉnh lại, cũng từng nói sẽ ở bên cạnh y cả đời.
Hắn là người mà Phương Chi Chúc tin tưởng nhất thế gian, cũng đáng dựa dẫm nhất.
Hắn sẽ