Phương Chi Trần: "Đại ca, những gì ta nói đều là sự thật."
"Ta biết rồi." – Phương Chi Chúc nhìn đi chỗ khác: "Về sau không được làm như vậy nữa, rất ấu trĩ."
Phương Chi Trần rụt rè đáp: "Ta hiểu rồi, đại ca."
"Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài một lát."
Dáng người quen thuộc được nhuộm trong ánh nền, y đứng ở cửa một lúc rồi chầm chậm dung hòa vào trong bóng đêm.
Phương Chi Trần bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Trước khi đại ca rời khỏi nhà, hắn chỉ gặp Vệ Ương được vài lần, tuy không có hảo cảm nhưng cũng không đến mức nảy sinh ác cảm. Hắn tin đại ca rất lợi hại, nếu huynh ấy đã chọn Vệ Ương thì Vệ Ương nhất định là người thích hợp nhất, thậm chí vì hắn mà đại ca còn cãi nhau với phụ thân.
Sau khi đại ca xảy ra chuyện, Vệ Ương không chỉ từ chối giao Phương Chi Chúc cho Phương gia mà còn đem người đi, biến mất không để lại chút dấu vết. Khi đó hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Trong khoảng thời gian đó, hắn hao hết tâm tư tìm kiếm trong tối lẫn ngoài sáng nhưng vẫn không thể tìm được tung tích của đại ca. Hắn thậm chí còn nghĩ đến điềm gở.
Sau đó, chính là vào hai năm trước, đại ca bỗng nhiên xuất hiện, hắn cho rằng hết thảy sẽ thay đổi thì biết tin ca ca mất trí nhớ.
Khi ở bên cạnh Vệ Ương, đại ca trước thì bị trúng độc một thời gian dài mới tỉnh lại, sau đó thì bị mất trí nhớ.
Hắn cảm thấy bối rối.
Lúc ấy, mẫu thân hắn nói: "Đừng hỏi về chuyện của đại ca con."
Phương Chi Trần không hiểu: "Tại sao?"
"Mỗi người một mệnh, lựa chọn của mình thì phải tự chịu trách nhiệm." – Giang Mẫn khi ấy nói với giọng điệu và biểu tình vô cùng lạnh nhạt: "Con không thể can thiệp."
Phương Chi Trần không tán thành: "Từ nhỏ đến lớn, đại ca đã vì hai mẹ con ta mà làm rất nhiều, huynh ấy chưa bao giờ nói như vậy cả."
Giang Mẫn: "Chính vì như thế, con càng không thể nhúng tay vào. Có một số chuyện người ngoài không thể thay đổi được, đến lúc đó chẳng những không giúp được gì mà còn bị phản tác dụng."
Hắn hoàn toàn không hiểu những gì mẫu thân nói. Khi ấy, nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, hắn phải chu toàn mọi thứ đến sức cùng lực kiệt, nên không mấy để tâm đến những lời nói đó.
Cho đến khi có lời đồn Ma quân tái thế, biết đến sự tồn tại của Dư Trường Tín khiến hắn phẫn nộ không thôi. Suy tính một phen liền sắp xếp sự việc lần này, kết quả thực sự như hắn mong muốn.
Chuyện này quả thật khiến cho đại ca ý thức được thân phận của Vệ Ương, nhưng đồng thời cũng khiến huynh ấy đau lòng. Đây vốn không phải ý định ban đầu của hắn.
Đây chính là phản tác dụng mà mẫu thân đã nói ư?
Nhưng hắn thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ khi nhìn thấy đại ca bị lừa gạt như vậy.
Hắn cảm thấy mâu thuẫn, rối rắm, và cả bất an.
Phương Chi Trần uể oải gục đầu xuống.
"Lần trước và cả lần này, đa tạ."
Trên đỉnh đầu chợt vọng xuống giọng nói quen thuộc. Phương Chi Trần ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt đang nhìn xuống của Phương Chi Chúc. Hắn nhất thời không kịp phản ứng, ngồi ngẩn ra: "Ca, huynh......." Sao huynh lại quay lại?
Phương Chi Chúc nói: "Lần trước ngươi nhờ Phương phu nhân giao lại cho ta phương thuốc luyện đan, lần này thì sắp đặt như vậy, đại ca biết đều là có ý tốt."
Phương Chi Trần có chút xấu hổ: "Ta không có...... Là ta không suy nghĩ kỹ......"
"Chuyện giữa ta và hắn không liên quan đến người khác." – Phương Chi Chúc vô cùng điềm đạm nói: "Cho dù không có chuyện lần này, vấn đề giữa hai người bọn ta sẽ không biến mất."
Phương Chi Trần vội nói: "Huynh không có làm gì sai hết."
Phương Chi Chúc giương khóe miệng nhưng lại không giống như đang cười: "Ta thấy hơi đói, đi uống rượu với ta."
Xưa nay Phương Chi Chúc thích nhất là uống rượu, vừa uống đã uống liền mấy bình khiến tâm trí dần trở nên mơ hồ.
"Ca à."
Y nằm gục trên bàn, lầm bầm trả lời nhưng không rõ.
Bên tai truyền đến giọng nói của Phương Chi Trần, hình như là đang phân phó gia đinh dọn xuống đồ ăn, sau đó đỡ y nằm xuống trường kỷ (ghế dài) nghỉ ngơi.
Hai tay cố chống đỡ để di chuyển cơ thể, một lát sau y được đặt nằm xuống, đầu kê lên gối mềm khiến y lập tức cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng y không ngủ được.
Y không có say hoàn toàn. Khi nhắm mắt, thính giác trở nên nhạy bén hơn, y nghe thấy giọng nói của Phương Chi Trần ra lệnh, tiếng quần áo cọ sát khi gia đinh đi qua, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, thậm chí cả tiếng gió lùa vào phòng, y đều nghe rất rõ.
Nhưng y không muốn động.
Y cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ, nếu có thể ngủ mãi không dậy thì cũng tốt.
Đệ đệ nói y không làm sai gì cả, nhưng y cảm thấy không đúng.
Rõ ràng là có sai.
Y sai ở chỗ quá mức coi trọng tình cảm, tiếp nhận lòng tốt của Vệ Ương quá sớm khi vẫn chưa biết gì cả. Khi đó y cảm thấy, người có thể gắn bó với mình khi bản thân đã mất hết ký ức nhất định là một người tốt. Vì sự chắc chắn này, y không mang theo chiếc rương mà Phương Chi Trần đưa cho mình, không để tâm đến những lời Giang Mẫn ám chỉ, không nghi ngờ tại sao Lão Trương lại bị mất trí nhớ sau khi gặp mình, thậm chí ngay khi biết mình bị người ta hạ độc cổ cũng không hề nghĩ đến Vệ Ương.
Y cho rằng đó là sự tin tưởng nên có, nhưng lại không ngờ chính mình ngây thơ ngu xuẩn.
Vậy nên Vệ Ương mới xem y như người người khác mà không hề thấy áy náy, vậy nên y mới nhận ra chỉ khi tìm về con người thật của mình, y mới có thể chống cự lại tất cả.
Đầu óc dần trở nên choáng váng, rượu nồng dần ngấm vào cơ thể, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, cứ như bản thân đang tiến vào một không gian khép kín.
Đây là lần cuối y uống rượu vì người khác. Sau khi tỉnh lại, y sẽ là một Phương Chi Chúc hoàn toàn mới.
Không ai có thể kiểm soát y, không ai có thể ngăn cản y.
Y chính là y.
Một đêm vô mộng, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Y rời giường, tắm rửa thay quần áo, đến cáo biệt Phương Lệnh, sau đó đi tìm Phương Chi Trần, nói rằng bản thân phải đi, có thể sẽ không gặp nhau một thời gian dài.
Y dặn dò: "Đừng làm chuyện ngu ngốc, tránh gặp phải phiền phức."
Phương Chi Trần tất nhiên hiểu nên đáp ứng, thấy xung quanh không có ai, hắn vội nhét thứ gì đó vào tay đại ca, thấp giọng nói: "Nương bảo ta đưa cho huynh cái này. Đại ca bảo trọng."
Phương Chi Chúc đến Lạc Hà Sơn tìm Y Thịnh.
"Đây là phương thuốc." – Y đặt bút, nhanh chóng viết ra một tờ danh sách: "Có khả thi không?"
Y Thịnh nhìn lướt qua: "Có vẻ khả thi, nhưng ngươi vội vàng như vậy, cho dù có khôi phục tu vi thì sau này vẫn sẽ xảy ra vấn