Một chiêu này không sử dụng quá nhiều linh lực, chỉ đủ làm Vệ Ương mê man trong chốc lát, nhưng như vậy là đủ rồi.
Vĩnh Thọ chân nhân đi tới, nhìn Phương Chi Chúc, nói: "Làm phiền."
Phương Chi Chúc không đáp lại lời cảm tạ này, y nhìn Vĩnh Thọ chân nhân điểm vào huyệt đạo trên trán và ngực Vệ Ương, hỏi: "Sau lần này, hắn sẽ không đến tìm ta nữa đúng không?"
Vĩnh Thọ chân nhân: "Có lẽ sẽ không. Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi."
Phương Chi Chúc: "Đa tạ chân nhân giúp ta giải độc."
"Ương Nhi là đồ đệ của ta, bổn phận nên làm mà thôi." – Vĩnh Thọ chân nhân thẳng thắn nói: "Tuy nói Ương Nhi hành sự quái đản, nhưng nó đối xử với ngươi rất chân thành."
Phương Chi Chúc không nói gì.
Vĩnh Thọ chân nhân: "Ta tất nhiên không phải muốn bào chữa cho Ương Nhi, việc này dù sao cũng là chuyện giữa người trẻ các ngươi, người ngoài không tiện can thiệp."
Phương Chi Chúc: "Chân nhân tu vi cao thâm, nhìn nhận mọi việc rõ ràng. Nếu như nói lừa dối cũng là chân thành, vậy ta nên đối xử với người nhà và bằng hữu như thế nào đây?"
Những lời này thật sự nghiêm túc, Phương Chi Chúc hiếm khi biểu lộ cảm xúc như vậy ra ngoài. Khi vừa dứt lời, y cảm thấy bản thân hơi quá xúc động, đáng lý không nên tỏ thái độ như vậy trước vị trưởng bối đã từng cứu mình dù có thế nào.
Vì thế, y hạ giọng, trịnh trọng xin lỗi và hành lễ với Vĩnh Thọ chân nhân. Đã nói đến mức này, y cũng không còn lời nào hơn để nói.
Y mệt rồi.
"Vãn bối cũng muốn chuyển lời đa tạ đến Du tiền bối. Vãn bối xin cáo từ trước."
Phương Chi Chúc bước đi vô cùng quyết đoán, cho đến khi hình bóng hoàn toàn mất tăm, y không hề quay đầu lại.
Chờ đến khi y hoàn toàn biến mất, Vĩnh Thọ chân nhân xoay người, nói với đồ đệ: "Chính tai con đã nghe thấy rồi đấy."
Vệ Ương nằm cứng đờ ở đằng kia không thể động đậy, chỉ từ từ mở hai mắt phóng thích cảm xúc. Có tuyệt vọng, khủng hoảng, bi thương, và cũng có vô vàn sự tức giận.
Hắn không thể nói, không thể động đậy, chỉ có mỗi tròng mắt đảo quanh đang không ngừng tụ huyết.
Hắn không cam lòng, không chấp nhận.
Vĩnh Thọ chân nhân đứng bên cạnh nhìn, thở dài: "Được rồi, cùng vi sư trở về đi."
"Bọn họ đi rồi." – Phương Chi Chúc nhìn thấy đệ đệ đang nhón chân mong ngóng cách đó không xa, y chủ động nói: "Không sao nữa rồi."
Phương Chi Trần: "Đi rồi ư? Không sao thật chứ? Huynh chắc chắn không, đại ca?"
Phương Chi Chúc cảm thấy đệ đệ hơi quá kích động, ngạc nhiên hỏi: "Sao thế?"
"Hắn là Ma quân! Ma quân đó!" – Cảm xúc của Phương Chi Trần bùng nổ, nói năng bắt đầu có chút lộn xộn: "Huynh, huynh, sao huynh không nói cho ta? Ma quân là ai chứ, chuyện hắn làm mà huynh cũng không biết ư? Sao huynh lại bất cẩn như vậy? Ta, tại huynh mà ta sắp tức chết rồi, ta còn tưởng huynh rất thông minh, vậy mà, huynh, huynh......Phương Chi Chúc, huynh thật là!"
Phương Chi Chúc chỉ yên lặng lắng nghe, trong mắt trào dâng ý cười, cho đến khi nghe thấy tên mình được thốt ra thì bật cười: "Phương Chi Chúc đây, ngươi muốn nói gì nào?"
"........." – Phương Chi Trần lúc này mới nhận ra bản thân lỡ lời, mặt hắn thoắt cái biến sang màu đỏ, rồi trắng, rồi xanh, cuối cùng đan xen hai màu xanh tím: "...... Ta không phải cố ý......"
Phương Chi Chúc giơ tay vỗ đầu đệ đệ: "Rời khỏi đây trước đã, ta sẽ từ từ giải thích sau."
Hai người tìm được một gian tửu lâu ở gần đó, gọi chút rượu và đồ ăn. Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Phương Chi Chúc tranh thủ kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Phương Chi Trần nghe xong thì trợn mắt há mồm, không phải kinh ngạc bởi tâm ma của Ma quân, mà vì: "Ngay từ đầu hắn tiếp cận huynh đều là giả dối?"
"......" – Phương Chi Chúc hơi muốn phản bác nhưng nghĩ lại thì thấy mọi chuyện đúng là như thế, nên đáp: "Ừm."
Phương Chi Trần tức tối, tên khốn kiếp này!
Phương Chi Chúc lắc đầu: "Mọi chuyện đã qua rồi."
Phương Chi Trần nghiến răng nghiến lợi.
Qua cái gì mà qua, sao mà bỏ qua được!
Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ của đại ca khi lần đầu tiên nhắc đến Vệ Ương trước mặt mình, tuy đại ca nói chuyện nhẹ nhàng nhưng ánh mắt không giấu được niềm vui. Trong suốt nhiều năm cùng nhau lớn lên, đó là lần đầu tiên hắn thấy đại ca hạnh phúc đến như vậy.
Mặc cho phụ thân không ủng hộ, bản thân hắn cũng không thích Vệ Ương, nhưng có sao đâu, chỉ cần đại ca thích là được.
Đó là cuộc sống của huynh ấy, huynh ấy có quyền định đoạt.
Nhưng bây giờ lại nói hết thảy đều là giả, ngay từ lúc bắt đầu đã là âm mưu được lên kế hoạch từ trước ư?
Phương Chi Trần không thể tưởng tượng ra tâm trạng khi đó của đại ca hắn. Cơn tức giận đột nhiên biến mất, hắn đỏ hoe đôi mắt, nhỏ giọng nói: "Sao huynh không nói ta biết sớm hơn?"
Phương Chi Chúc: "Không phải chuyện quan trọng, hơn nữa ta......"
"Nhưng ta là đệ đệ của huynh mà." – Giọng nói Phương Chi Trần có chút giận dỗi, nhưng phần nhiều vẫn là đau lòng: "Lúc đó huynh nhất định đã rất đau khổ."
Phương Chi Chúc không nói lời nào.
Đau khổ ư?
Thời điểm đó mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, một khắc trước bọn họ còn đang nói chuyện, ăn cơm, rồi lên kế hoạch đến Yến Châu tránh nóng, một khắc sau liền phân rõ giới hạn, Vệ Ương nói chưa từng yêu y, y trả lời "Được".
Không có cãi vả, không có chất vấn, cứ như vậy đường ai nấy đi. Nếu sau đó không phải Vệ Ương cứ dây dưa không dứt, có lẽ bọn họ đã sớm trở nên xa lạ.
Quay đầu nhìn lại, cùng lắm chỉ là bốn năm ngắn ngủi, nhưng lại tựa như đã qua rất lâu, lâu đến mức y không còn nhớ nổi cảm xúc của mình nữa. Nghĩ đến đây, Phương Chi Chúc hơi mỉm cười: "Ta không còn cảm giác gì cả, dù sao chuyện cũng qua lâu rồi."
Phương Chi Trần vẫn rất buồn bực, nhưng thấy đại ca không muốn nói thêm nên hắn không hỏi nữa. Đúng lúc tiểu nhị bưng lên một vò rượu thơm cùng với thịt bò kho, hắn nhận lấy rồi rót rượu vào ly của hai người.
Huynh đệ bọn họ cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
Phương Chi Trần hỏi: "Sau này huynh có dự định gì không?"
"Đi ra ngoài, nhìn ngắm núi non." – Phương Chi Chúc trả lời: "Ăn cơm xong ta sẽ đi."
Phương Chi Chúc muốn đi du ngoạn, nhưng trước đó, y vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cần làm.
Sau khi uống rượu dùng cơm xong, y từ biệt đệ đệ rồi lập tức lên đường, chưa đến nửa ngày là đã đến điểm đích —— một ngọn núi hoang vu không người sinh sống.
Trời đang là mùa đông, so sánh với lần trước tới đây, núi rừng được bao phủ trong băng tuyết càng thêm tiêu điều, gió lạnh rít gào càng khiến cảnh vật thêm cô quạnh.
Men theo con đường lần trước tiến vào trong sơn động, y nhìn thấy Nhạc Trúc Phượng và Giang Mẫn nằm song song trên giường đá, yên tĩnh ngủ say. Hai người phụ nữ lần lượt trở thành Phương phu nhân,