“Được rồi, chúng ta đi!”
Hàn Tư Không gật đầu với ông chủ quầy thức ăn và nhanh chóng cầm theo một túi đồ ăn đầy ắp, cậu bước nhanh và không khỏi cau mày bởi ánh nắng chói chang nơi đây.
“Anh Tư Không! Là đằng đó!”
Tịnh Y chĩa ngón tay nhỏ nhắn đáng yêu về một hướng sườn núi, đôi môi của cô bé có chút bóng bẩy do dầu mỡ từ bữa sáng vừa nãy.
Ngày thứ hai đồng hành cùng Tịnh Y cũng không quá tệ, sau khi mua cho cô nàng một bộ váy áo mới và thêm vài bộ khác để thay thì Hàn Tư Không đã tìm đến một khu nhà trọ để nghỉ ngơi qua đêm và tiến hành tìm vài địa phương để lịch luyện, cậu cũng có vài thứ cần phải tìm kiếm nơi đây.
Hàn Tư Không đã thay một bộ quần áo màu xanh đen khá trầm tối, cậu cũng cột gọn mái tóc đã dài đến vai lên một cách gọn gàng.
Đã quá lâu kể từ lần cuối Hàn Tư Không sở hữu một mái tóc ngắn mát mẻ.
Cậu dừng chân tại một khu vực không quá cao so với mực nước biển nhưng lại đủ cao để có thể nhìn thấy một vòng xung quanh khu vực làng chài, nơi đây thật sự không nhỏ như tưởng tượng mà có phần thoáng đãng hơn hẳn.
Làn gió mát lạnh thổi hiu hiu làm tâm trạng con người ta trở nên phấn chấn hơn hẳn, Hàn Tư Không phủi phủi một tảng đá lớn bằng phẳng và bế Tịnh Y đặt lên trên đó, cô bé ngoan ngoãn ngồi yên và nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Không.
Cậu cười cười và đưa túi thức ăn cho Tịnh Y, bàn tay cũng không quên xoa cái đầu nhỏ xinh kia một cách nhẹ nhàng.
“Ở yên đây đợi ta một chút.”
“Vâng!”
Tịnh Y ôm chặt túi thức ăn và đôi mắt nghiêm túc hướng về Hàn Tư Không, cậu gật đầu và nhanh chóng biến mất.
Sau vài bước chân thì Hàn Tư Không đã đến được một vị trí đủ gần để có thể quan sát bãi đá lớn phía dưới, cậu thật ra không cần thiết phải dùng tới nơi này để lịch luyện, nhưng Hàn Tư Không thật sự muốn thử một lần, để cho biết cũng được.
Kim Trảo có sức công pháp tỷ lệ thuận với sức mạnh thể chất của Hàn Tư Không, nhưng đẳng cấp của Địa cấp tiên pháp này cũng không chỉ có như thế, nó vẫn còn có thể nâng cấp và có nhiều khả năng đặc biệt hơn là chỉ đơn giản hoá cứng hai tay.
Bãi đá khá rộng với nhiều chõm đá gồ ghề cùng hiểm hóc, các cơn sóng biển dữ tợn đang không ngừng vỗ mạnh vào bãi đá như thể trút giận.
Nếu có ai đó bị kẹt ở nơi đây thì rất nhanh sẽ trở thành một đống thịt vụng không hơn không kém.
Hàn Tư Không bước chân lên một bước và hai tay của cậu đã được cường hóa bởi Kim Trảo, chỉ với vài lần di chuyển Hàn Tư Không đã đến được rất gần bãi đá lớn.
Cậu hít một hơi thật sâu và dồn lực vào tay phải của mình.
Oành!!!!
Cơn sóng biển như thể phát hiện được người lạ xâm nhập, chúng nhanh chóng hướng về phía Hàn Tư Không và vỗ mạnh tạo ra những va chạm đủ lớn để phát ra âm thanh như một vụ nổ.
“Năng lượng dày đặc quá!”
Hàn Tư Không lui nhanh vài bước và hai tay vẫn đang được cường hóa Kim Trảo của cậu không ngừng run rẩy, một cảm giác như thể bị quá tải năng lượng khiến Hàn Tư Không có chút buồn nôn, cậu gục người xuống và nôn ra một bãi nước vàng đục.
Cơn sóng biển vừa rồi đã mang theo năng lượng tự nhiên, đối với một tu tiên giả thì năng lượng tự nhiên hiển nhiên mang tầm quan trọng rất lớn.
Tu tiên giả đều cần dung nạp năng lượng tự nhiên vào cơ thể để có thể sử dụng tiên thuật, tiên pháp của mình.
Nhưng nếu cảnh giới không đủ cao mà lại va chạm với mật độ năng lượng tự nhiên quá dày đặc thì lẽ dĩ nhiên sẽ bị bạo thể, nhẹ thì nôn thốc nôn tháo như Hàn Tư Không, nặng thì hoàn toàn banh xác.
Hàn Tư Không lắc đầu mạnh vài lần và nhanh chóng bật người dậy, cậu lau đi vết nước bọt nơi khoé miệng và đôi chân dùng lực phóng thẳng về phía trước.
Lần này Kim Trảo đã không được sử dụng, Hàn Tư Không hoàn toàn không dùng tu vi của mình để tiến vào các cơn sóng.
Chỉ đơn giản là sử dụng cơ thể cùng thể lực vốn có của bản thân để chống chọi.
Oành!!! Oành!!!
Từng cơn sóng lao vào cơ thể cậu như đá tảng, Hàn Tư Không cắn chặt răng và dùng sức để bước đi bên trong những cơn sóng, tốc độ của cậu hiện tại đang bị nước biển ghì chặt lại nên chỉ có thể bước đi những bước chậm rãi và đầy khó khăn.
Oành!!! Oành!!!
Hàn Tư Không quỳ một chân xuống đất và dùng sức bám chặt vào một tảng đá lớn trước mặt, cậu dùng thêm một phần sức để nâng bản thân đứng dậy và bước thêm những bước đi khó nhọc.
Oành!!! Oành!!!
Gần hai giờ trôi qua, Hàn Tư Không với cơ thể đầy vết bầm tím và ướt sũng tả tơi, cậu đưa bàn tay run run chụp lấy bờ đá và nhất người lên đó.
Hôm nay chỉ có thể chống chọi trong một thời gian ngắn như vậy mà thôi, nhưng cậu đã có thể chắc chắn mình hoàn toàn được lời trong việc tu luyện như thế này.
Các cơn sóng tuy rằng hung bạo, mạnh mẽ, nhưng chúng lại là thứ cực tốt để tôi luyện các giác quan cùng cơ bắp của Hàn Tư Không.
Cậu cũng có thể chống lại việc bạo thể do năng lượng tự nhiên dày đặc bên trong các cơn sóng.
Nhưng tu vi vẫn không có gì cải tiến, Hàn Tư Không sờ vào lòng ngực và có chút cau mày khi nghĩ về lý do cậu không thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Có thể là do căn nguyên đã từ cháy trụi của cậu, cũng có thể là do cậu đã vô tình sử dụng thứ gì khiến việc đột phá bị đình trệ.
Cảm giác của Hàn Tư Không hiện tại giống một người phải cố nhịn đi tiểu trong một thời gian dài vậy, thật sự rất là khó chịu.
“Tịnh Y, giúp ta một chút.”
Hàn Tư Không hiện tại đã hoàn toàn kiệt sức, cậu vừa dừng chân tại nơi Tịnh Y đang đợi cũng đã là quá khả năng, rất nhanh Hàn Tư Không ngã phịch xuống đất.
Cậu thở phì phào như một con trâu nước, hai mắt cũng đỏ hoe và lỗ tai thì lùng bùng không ngừng, lần này có vẻ như là hơi quá tay.
“Anh Tư Không!”
Tịnh Y nhanh chóng bỏ túi thức ăn xuống bệ đá và lon ton chạy đến chỗ Hàn Tư Không, nhưng vóc dáng của Hàn Tư Không thật sự là quá to khi so với Tịnh Y, dù sao thì Tịnh Y cũng chỉ là một cô bé khoảng chừng mười hai tuổi không được chăm lo ăn uống đầy đủ nên bản thân Tịnh Y khá nhỏ con.
Hàn Tư Không lại là một người lính với thân hình khá to con và có phần khoẻ mạnh hơn hẳn người bình thường do cậu là một tu tiên giả.
Rất may là Hàn Tư Không đã ngã ngửa ra đất thay vì sấp, nếu không thì Tịnh Y cũng hoàn toàn bất lực và không thể nào giúp cậu được.
“Người anh ướt quá.”
“Ừm, em giúp nhé?”
Tịnh Y gật đầu với lời nhờ vả của Hàn Tư Không.
Phần áo nhanh chóng được cởi ra và cơ bắp săn chắc hiện hữu trước mặt cô gái nhỏ Tịnh Y, một màu đỏ như gấc dần dần xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia.
“Tháo bớt để anh không bị ngấm nước là được rồi.”
Do năng lượng tự nhiên đã thấm vào quần áo của Hàn Tư Không khá nhiều nên cậu mới nhờ Tịnh Y tháo bớt để không bị ngấm quá nhiều năng lượng vào người trong thời điểm bản thân vô lực như thế này, điều đó hoàn toàn không mang lại điểm tốt lành gì cho cậu cả.
Tịnh Y gật gật cái đầu nhỏ và nhanh chóng đưa tay lột phăng cái quần của Hàn Tư Không đi, một thứ trông như cánh tay của Tịnh Y nhưng lại có phần gân guốc hơn xuất hiện ngay giữa háng của Hàn Tư Không.
“Hở?”
Cảm thấy bản thân hình như có phần hơi mát mẻ phần dưới quá đà, Hàn Tư Không dường như nhìn thấy được gương mặt đỏ chót của Tịnh Y và có chút giật mình, cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện con bé sẽ lột cả quần của mình ra.
“C-Cái này...”
Tịnh Y lùi người về sau và ánh mắt vẫn không dời ra khỏi khúc thịt thừa kia, cô bé cảm nhận trái tim đang đập liên hồi và cơ thể có phần nào đó sinh ra cảm giác sợ hãi cùng một chút rung động.
Đây là lần đầu tiên Tịnh Y nhìn thấy thứ đó của đàn ông, cũng đồng thời là lần đầu thấy một thứ tuy rằng rất xấu xí cùng tục tĩu nhưng bản thân Tịnh Y lại không có cảm giác ghét bỏ, thậm chí Tịnh Y còn có chút thích.
Hàn Tư Không cố gắng vận sức và cơ thể của cậu có chút di chuyển nhẹ.
“Tịnh Y, em không cần phải cởi...”
“Haizzz, thôi sao cũng được.”
Hàn Tư Không thở dài, cậu nhìn thấy Tịnh Y lấy mảnh vải lớn che đi phần thân dưới của mình cũng không nói gì quá nhiều.
Cứ coi như vụ việc lần này là một tai nạn đi, dù sao thì Hàn Tư Không cũng không hề có ý định khoe hàng trước mặt một đứa bé chỉ khoảng mười, mười hai tuổi đầu.
Cảm giác cứ như cậu là một kẻ ấu dâm đang phạm tội vậy, mặc dù Hàn Tư Không hoàn toàn là nạn nhân.
Sau khoảng hai mươi phút nằm im bất động thì Hàn Tư Không cũng đã có đủ sức để chống tay và ngồi dậy, cậu uể oải nhìn một lượt về phía Tịnh Y đang ngồi tại bệ đá gần đó nhìn về hướng biển, đôi mắt cũng hiện lên một nỗi buồn chất chồng bên trong con ngươi màu đen nhánh đấy.
“Em rất thích biển ư?”
Hàn Tư Không thì thào nhè nhẹ, cậu chỉ cần khoảng mười phút nữa là sẽ đủ sức để đứng dậy.
Nhưng để có thể đi lại hay hoạt động mạnh thì có lẽ sẽ cần thời gian nghỉ ngơi lâu hơn.
“Vâng! Biển rất đẹp!”
Tịnh Y hướng ánh mắt mang theo một niềm hạnh phúc nho nhỏ về phía Hàn Tư Không, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng chợt nhiên ửng đỏ.
“Em đã có rất nhiều ký ức đẹp ở biển sao?”
Hàn Tư Không cười cười và nói.
“Không.”
Tịnh Y lắc đầu.
“Biển là nơi em mất đi gia đình, là nơi em trở thành ăn xin, làm sao có thể là kỷ niệm đẹp được chứ?”
Lần nữa cất tiếng, Tịnh Y chỉ mỉm cười một cách trưởng thành đến lạ, gương mặt non nớt kia bỗng chốc như già thêm vài tuổi.
“Vậy sao em vẫn thích biển?”
Hàn Tư Không có chút chua chát trong lòng và hỏi nhanh.
“Vì thích thì đâu cần lý do.”
Gương mặt kia lần nữa cười tươi, một nụ cười hạnh phúc.
Hàn Tư Không cũng chỉ im lặng nhìn ngắm gương mặt kia, cậu cũng cảm thấy một cảm xúc hạnh phúc đã lan tỏa đến bản thân mình.
Trong vô thức gương mặt cậu cũng đã mỉm cười.
...
Diệu Tiên lau đi những vết mồ hôi trên thân thể nhỏ bé của em trai mình, nàng cũng dành một ánh mắt có phần ôn nhu dịu dàng dành cho hắn.
Hôm nay thời tiết có vẻ rất đẹp, là một ngày phù hợp để tiến đến bãi đá lớn.
Khẽ mỉm cười một cách yếu ớt phía sau những lớp vải băng bó đầy trên khuôn mặt, Diệu Tiên đưa tay vuốt mái tóc xanh biển của mình và bước nhanh ra khỏi căn chòi nhỏ.
Nàng cũng không quên cầm theo một loạt các thứ như dây thừng và cần câu, dù cho không thể tìm kiếm thảo dược thì Diệu Tiên vẫn có thể tiện đường để tìm kiếm một chút ít thức ăn cho hôm nay.
Diệu Tiên tuy rằng đã sống ở làng chài được vài năm, nhưng làn da và vóc dáng của nàng vẫn thuộc hàng cực phẩm.
Làn da trắng nõn mịn màng, chiều cao trung bình nhưng ba vòng lại khá chuẩn chỉ, ngực không quá to nhưng cũng là đủ để nàng có thể tự tin với đời.
Vòng eo thon gọn mềm mại, tất cả những yếu tố kể trên hoàn toàn không phù hợp với một người sống lâu năm ở cảng biển.
Nhưng Diệu Tiên chính là trường hợp như thế, không ai biết tại sao và vì lý do gì.
Nàng bước nhanh về phía bãi đá và không quên nhìn sơ qua một lượt nơi đây.
“Hôm nay mong rằng mình sẽ may mắn.”
Diệu Tiên có chút hứng khởi nói lớn, nàng thật sự khá thích thời tiết hiện tại, chỉ mong sao mọi việc đều có tiến triển.
...
“Ắc....!Xì!!!!”
Hàn Tư Không gãi gãi mũi mình và uống nhanh một ngụm nước nóng, cậu có cảm giác như cả cơ thể mình đều đang phát hỏa, thật không dễ chịu một tí nào.
Đã gần một tuần kể từ ngày đầu tiên Hàn Tư Không tu luyện bản thân bằng những con sóng, và bãi đá lớn nơi đây cũng tự nhiên trở thành nơi luyện tập quen thuộc của cậu.
Thật lòng mà nói thì Hàn Tư Không có chút thích nơi này hơn so với trước, một tuần luyện tập liên tục cũng mang lại rất nhiều thành tựu cho cá nhân Hàn Tư Không.
Cảnh giới Chi nhân đỉnh phong vẫn còn đó, mặc dù chưa thể đột phá nhưng cậu cũng hoàn toàn cảm nhận được bản thân đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Cơ bắp cùng xương cốt đã trở nên linh hoạt hơn hẳn, các giác quan cũng được cải thiện và quan trọng nhất là sức bền của cậu.
Bằng một các nào đó mà Hàn Tư Không đã tăng tiến sức bền của bản thân lên nhanh đến mức khó tin, vào ngày đầu tiên cậu chỉ có thể chịu khoảng vài tiếng ngắn ngủi, nhưng sau một tuần thì số thời gian Hàn Tư Không có thể chịu đựng sóng vỗ đã lên đến vài ngày liền.
Nhưng cũng có hạn chế nhất định, do sức bền quá cao nên Hàn Tư Không đã làm cho bản thân bị cảm nặng, cũng may là cậu còn có bên cạnh Tịnh Y chăm lo thuốc thang cùng ăn uống.
“Thật may vì có em giúp ta.”
Hàn Tư Không cười cười và xoa xoa mái tóc óng mượt của Tịnh Y, cậu đang để cô nàng nằm gối lên đùi mình và ngủ thiếp đi.
Hôm nay em ấy cũng đã rất cố gắng để chăm sóc cậu.
Hôm nay Hàn Tư Không vẫn có dự định sẽ đến bãi đá để luyện tập, hiện tại đang là buổi sáng sớm.
Tuy rằng bản thân đang bị cảm lạnh nhưng cậu vẫn cảm giác mình sẽ có thu hoạch đáng kể vào ngày hôm nay.
Rất nhanh cậu quyết định xong và đưa tay nhéo cái má tròn trĩnh mềm mại của Tịnh Y.
“Tịnh Y! Dậy nào.”
Tịnh Y như thể nghe thấy thanh âm quen thuộc, cô bé đưa tay lên mặt dụi dụi đôi mắt và nhìn vào gương mặt có phần thân quen của Hàn Tư Không.
Đoạn thời gian ở chung với nhau cũng khiến cho Tịnh Y dần dần xem Hàn Tư Không là người thân của mình, dù sao thì cũng chỉ có mỗi cậu đưa tay giúp đỡ Tịnh Y đến mức này, bình thường thì mọi người cũng chỉ giúp Tịnh Y trong một lúc ngắn mà thôi.
Hàn Tư Không là người đã giúp cô bé lâu đến thế.
“Anh vẫn định đi đến đó sao?”
“Ừm, em vào cảng tìm hàng quán để ăn uống gì đó cho bữa sáng đi.
Tối anh sẽ về.”
Hàn Tư Không cười cười và xoa đầu Tịnh Y, một cảm giác thoải mái khiến cậu có chút cảm giác hạnh phúc.
“Vâng~”
Tịnh Y rất ngoan, tuy rằng cô bé lại chu môi ra như thể khó chịu, nhưng suy cho cùng thì Tịnh Y cũng là một cô bé ngoan.
“Anh đi đây!”
Hàn Tư Không xoay người vài lần để làm nóng cơ thể và quay người bỏ đi, cậu tăng tốc và gần như biến mất khỏi vị trí cũ ngay lập tức.
Dù sao thì Tịnh Y cũng biết việc Hàn Tư Không là tu tiên giả nên cô nàng cũng có cảm xúc đặc biệt nào khi nhìn thấy cảnh tượng này cả.
Thân ảnh biến mất của Hàn Tư Không xuất hiện tại đầu sườn đồi, cậu hít nhanh một hơi và phóng thẳng về phía trước, dáng hình cũng hoàn toàn hoá thành một vệt đen dài.
Bãi đá lớn với diện tích ngang bằng một thị trấn nhỏ, các mỏm đá cao đến vài chục thậm chí vài trăm mét được sóng biển mài mòn đến một độ sắc bén khủng khiếp.
Hàn Tư Không tuy rằng rất tự tin với Kim Trảo ở đẳng cấp hiện tại của mình, nhưng cậu cũng là biết rõ những tảng đá nơi đây đã được tôi luyện cứng cáp đến mức nào.
Kim Trảo so ra cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Hàn Tư Không tháo rời chiếc áo đen ra khỏi người, thân thể cường tráng của cậu lộ rõ ra từng múi cơ và các đường gân guốc trên tay.
Hàn Tư Không chậm rãi bước đi vào sâu bên trong bãi đá, cậu đã khá quen với cường độ sóng biển nơi đây nên cũng có thể hoàn toàn đi lại một cách thoải mái ở phần rìa bãi đá này.
Kim Trảo!
Đôi tay Hàn Tư Không tỏa ra một hào quang nhè nhẹ, cậu giơ tay lên chống lại một cơn sóng mạnh sắp đập vào thân thể.
Oành!!!
Cơn sóng cao quá đầu người đập mạnh vào nơi Hàn Tư Không đang đứng, thân thể cậu bị đẩy mạnh về sau vài mét và dừng lại.
Đôi chân có chút run rẩy cùng ánh mắt có phần ngưng trọng của Hàn Tư Không cũng đã nói lên sự ngạc nhiên của cậu vào hiện tại.
“Sóng biển...!mạnh hơn?”
Hàn Tư Không có chút cau mày, cậu nhận ra có gì đó rất không ổn đang diễn ra tại đây.
Các cơn sóng tuy rằng bình thường vẫn rất mạnh mẽ, nhưng chúng sẽ không công kích cá nhân cậu một cách rõ ràng như thế này cả.
Như thể biển cả đang giận giữ vậy.
Hàn Tư Không lùi người, một cơn sóng lớn khoảng mười mét lập tức ập tới.
Oành!!! Oành!!!
Thân thể bị va chạm mạnh vào mỏm đá khiến Hàn Tư Không có chút đau đớn, cậu cố gắng sử dụng Kim Trảo để đỡ đi phần nào uy lực của sóng biển nhưng