[Nhiệm vụ phụ: Gặp lại Lâm Uyển Nhi – Thời gian: 12 ngày]
[Nhiệm vụ phụ: Sử dụng 500 điểm tích lũy để tra xét thông tin nhiệm vụ?]
“Nhanh thật, chưa gì đã gặp lại nhau rồi.”
Hàn Tư Không cười mỉm, cậu hướng về phía Tử Nghiên và tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.
Trải qua nhiều chuyện cũng đã giúp cho Hàn Tư Không có tâm lý khá vững vàng, ít nhất là hiện tại cậu sẽ không hoảng loạn ngay cả khi sự việc đã mất kiểm soát quá nhiều.
Cậu tuy vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn biểu cảm của bản thân, nhưng những suy nghĩ tiêu cực đã gần như rất ít xuất hiện.
Dù cho tình huống hiện tại hoàn toàn khá mơ hồ, cậu vẫn rất tích cực.
Bảng thông báo từ hệ thống vẫn còn đó, nhưng Hàn Tư Không vẫn như cũ không hề để tâm.
“Thật chẳng hiểu là do ngươi xui hay đây chính là do ngươi quá may mắn nữa.”
“Tôi cảm thấy cũng không quá tệ.”
Hàn Tư Không làm động tác nắm và thả tay liên tục, cậu không hề cảm nhận được bất kỳ áp lực nào từ môi trường Eilrine nữa cả.
Đó hoàn toàn là nhờ vào Angell đã sử dụng một ma pháp bảo hộ lên cậu.
“Nhưng khi nãy cô ấy chuyển bầu trời thành ban đêm để làm gì?”
Hàn Tư Không thì thầm trong lòng, cậu chỉ đành bỏ qua thắc mắc này và tiếp tục đi theo nhóm người Tử Nghiên.
Họ đang dẫn cậu đến nơi mà Tứ Thượng Long Angell yêu cầu, dù sao thì Thượng Long Đoàn cũng có rất lớn quyền lực tại Eilrine này.
“Đúng là vô lo thật, ngươi hiện tại chẳng khác gì một chiếc hộp rỗng bằng giấy cả.”
Ngừng lại vài giây, Tử Nghiên tiếp lời.
“Và Eilrine giống như biển sâu, chỉ cần lớp bảo hộ này biến mất thì áp lực dưới đáy biển sẽ ngay lập tức ép nát hộp giấy.”
Tử Nghiên làm hành động siết chặt hai tay lại, nàng nhướng mày với Hàn Tư Không và cười nhẹ.
“Tôi không muốn thấy cảnh đó chút nào.”
“Tớ thì lại khá tò mò.”
Phục Hy lên tiếng, cô từ lúc đầu đến hiện tại đều rất ít nói chuyện, nhưng do cuộc trò chuyện giữa Tử Nghiên cùng Hàn Tư Không rất thú vị nên cũng không tự chủ mà xen vào.
“Cảm ơn cô đã giúp tôi khi nãy.”
Hàn Tư Không gật nhẹ đầu, cậu đã cảm ơn trước đó nhưng Phục Hy lại không phản ứng nên hiện tại cậu lại tiếp tục cảm ơn lần nữa.
Dù sao thì cô ấy đã phản ứng rất nhanh với việc bảo hộ cậu, nếu không thì chắc...
“Lúc nãy đã cảm ơn rồi, nhưng hắc tinh kia là sức mạnh của Hirio hả?”
Phục Hy thì thầm, cô chỉ tiếp xúc một khoảng ngắn với hắc tinh.
Vì thế nên cũng chẳng thể tìm hiểu đủ sâu được gì cả.
Hắc tinh có khả năng xuyên thủng tầng bảo vệ của Eilrine, đây chính là phát hiện khủng khiếp nhất trong hàng trăm nghìn năm trở lại đây.
Mặc dù Tứ Thượng Long Angell có động thái sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng Phục Hy chắc chắn sẽ cố gắng điều tra và tìm hiểu thật kỹ.
Dù sao thì cô cũng là một thành viên Tiên Tử Đoàn, và Tiên Tử Đoàn có nghĩa vụ phụ trách bảo vệ người dân Eilrine một cách an toàn.
“Đúng là của tôi, nhưng tôi vẫn chưa thể kiểm soát được nó.”
Hàn Tư Không nói, cậu hoàn toàn thành thật về chuyện này.
Chỉ là một lần thất bại đã gây ám ảnh rất lớn với cậu, Hàn Tư Không lại thêm một lần thất bại nữa.
Và lần này đẩy cậu thẳng đến Eilrine.
Tử Nghiên khoanh tay trước ngực, nàng nghiêng đầu và dường như đang suy nghĩ gì đó.
Hàn Tư Không có hắc tinh?
Từ khi nào mà hắn có sức mạnh của hắc tinh rồi? Xét theo thời gian thì cũng chỉ vài tháng ngắn ngủi kể từ lúc chia tay thôi chứ?
Đôi mắt tím pha lê hướng về phía Angell đang tung tăng bước đi, Tử Nghiên chầm chậm bước chân và thì thầm với Hàn Tư Không.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Một thứ gọi là Hỗn Độn Chân Tâm đã được hình thành bên trong Tâm niệm của tôi.”
Hàn Tư Không cũng thì thầm nho nhỏ với nàng, dù sao thì cậu cũng không có ý định giấu diếm chuyện này.
Tử Nghiên vẫn rất đáng để tin tưởng, nàng không chừng biết cách để kiểm soát Hỗn Độn Chân Tâm.
“Là thứ gì?”
Nhưng Tử Nghiên lại trơ mặt ra, một biểu cảm hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe về thứ gọi là Hỗn Độn Chân Tâm.
Hỗn độn thì nghe nhiều rồi, nhưng tại sao lại là Chân tâm?
Thường thì chỉ có Đạo tâm cùng Ma tâm thôi chứ?
Cái tên Hỗn Độn Chân Tâm này không biết chắc có phải Hàn Tư không tự nghĩ ra hay không nữa, nhưng nếu là hắn tự biết được thông qua thứ gì đó.
Thì việc này cũng rất đáng chú ý.
Bằng một cách nào đó mà cái tên Hỗn Độn Chân Tâm lại khiến Tử Nghiên nghĩ về Chân nhân cảnh đỉnh phong của mình lúc trước.
“Có lẽ là trùng hợp.”
Nàng thở dài, Angell vẫn đang bước đi phía trước.
Bọn họ đã đi được một đoạn đường khá xa so với lúc nãy, nhưng vẫn chưa thể tránh thoát ra khỏi rừng cây nơi đây.
Phục Hy và Tử Nghiên vô tình nhìn nhau, cả hai tuy rằng biết nhau khá rõ nhưng cũng không thể tính là thân thiết.
Dù sao thì thời điểm Tử Nghiên rời bỏ Eilrine thì Phục Hy vẫn chưa trở thành một thành viên Tiên Tử Đoàn.
Nói chuyện với nhau cũng là rất hiếm khi.
Chưa kể đến Phục Hy là một người ít nói, cô thường thích sử dụng hành động hơn lời nói.
“Chị có biết Angell đang đưa chúng ta đi đâu không?”
Phục Hy dùng ám hiệu bằng tay và hỏi Tử Nghiên, đây cũng chính là một trong những cách liên lạc khá thủ công của Tiên Tử Đoàn.
Tử Nghiên cũng sử dụng tay để ra hiệu đáp trả.
“Không biết.”
Phục Hy trầm mặt vài giây, ánh mắt vô tình nhìn về phía Hàn Tư Không.
Thật sự là một chàng trai đáng thương.
...
“Cái này là một lần trao đổi, mong rằng