“Một! Hai!”
Hàn Tư Không chống đẩy, bản thân cậu hít thở theo nhịp và toàn bộ cơ thể cũng đồng thời căng cứng lên.
Vóc dáng Hàn Tư Không căn bản là rất cường tráng, trước đây cậu từng là một lính hộ vệ hoàng gia.
Điều đó cũng nói lên chế độ luyện tập lúc trước là khắc nghiệt như thế nào.
Tuy rằng các cơ bắp là rất đồ sộ và săn chắc, nhưng tổng thể thì Hàn Tư Không không quá to con như Daint.
Cậu có thiên hướng giống với vóc dáng của những người chuyên võ thuật hơn là thể hình.
Nhờ vào Kính Song mà vầng hào quang Angell tạo ra cũng đã bị thu vào trong, nhưng chỉ cần vòng hào quang này biến mất dù chỉ một khắc mà thôi, Hàn Tư Không sẽ nhanh chóng bẹp dí bởi áp lực năng lượng tự nhiên từ Eilrine.
“Ngươi cũng thật vô tư, giờ này còn tâm trí để tập luyện thể lực.”
Tử Nghiên thở dài, nàng nhìn xuống Hàn Tư Không đang ở phía dưới mình mà không thể không tỏ ra hối hả thay cho cậu.
“Bốn mươi!”
“Cô cũng thật là...!có phân lượng.”
Hàn Tư Không vừa nói vừa cố để hô hấp, cậu tiếp tục chống đẩy bản thân.
Sở dĩ việc tập luyện cơ bản này lại khiến bản thân Hàn Tư Không phải chịu nhiều đau đớn hơn bình thường không nằm ở môi trường Eilrine là lý do, mà là do một người nào đó đang ngồi trên lưng cậu – Tử Nghiên!
Lúc sáng khi nàng vừa tỉnh giấc thì đã thấy Hàn Tư Không đang tập chống đẩy, dù cậu chỉ còn mỗi cánh tay phải nhưng vẫn dư sức để luyện tập cơ thể bằng những bài tập nặng nhọc.
Và để tăng cường bài tập thì Hàn Tư Không đã nhờ Tử Nghiên thêm vật nặng trên lưng giúp cậu, nhưng chẳng ai ngờ nàng lại trực tiếp ngồi lên đâu chứ.
“Tốt nhất nên hoàn thành sớm rồi bắt đầu di chuyển, sẽ mất khoảng nửa ngày để đến được Rừng Tĩnh Lặng.
Và để tìm thấy vị trí Thần thú Kim Sí Điểu chứa đựng Hỏa Linh thì lại tốn thêm một đoạn thời gian dài.”
Tử Nghiên nhìn vào tấm địa đồ trong tay mà không khỏi thở dài, nàng cũng không có tâm tư vô lo như Hàn Tư Không chút nào.
Mặc dù bản thân Tử Nghiên thật ra cũng hoàn toàn có thể bỏ mặc cho Hàn Tư Không tự làm việc này một mình, nhưng nàng cũng chịu không được mà chen vào.
“Cô nhớ mặt tôi đấy! Tứ Thượng Long Angell!!!”
Tử Nghiên hét lớn trong lòng, nàng không biết sử dụng phép nguyền rủa, nếu không thì cũng đã nguyền Angell chết đi sống lại hàng trăm lần rồi.
Dù trước đây Angell là người đã giúp nàng trốn đến Nhân giới, nhưng mấy trò đùa từ trước đến nay vẫn thật là rất khó chịu.
“Vậy, ta đi chứ?”
Hàn Tư Không nói nhỏ, cậu giữ nguyên tư thế chống đẩy và hít thở một cách đều đặn, sự mệt mỏi gần như đã tiêu biến hoàn toàn.
Tử Nghiên nhắm mắt và gật đầu, nàng cũng bước xuống khỏi người của cậu và hướng về phía cửa ra vào.
Hôm qua, cả hai đã ở chung một căn phòng thuê trọ.
Chỉ bất quá, vào thời điểm thuê thì cả Hàn Tư Không và Tử Nghiên đều chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Sự ngại ngùng cũng không hề xuất hiện, bởi vì bọn họ biết rõ bản thân mình cần tập trung để làm gì.
Tử Nghiên một mặt nghiêm túc bước đi, Hàn Tư Không thì lại vừa đi vừa ngắm cảnh quan xung quanh.
Đây là một thị trấn giống với thành trì Serbia lúc trước, chỉ có điều trên đường phố là rất nhiều chủng tộc bán nhân chứ không tồn tại con người nào cả.
Hàn Tư Không gật đầu cười với một cô Elf bán hàng, cậu thở dài một hơi thoải mái và hít sâu một hơi sương sớm.
Thật sảng khoái!
“Thật luôn đó, ngươi lấy từ đâu ra sự vô tư đó thế?”
Tử Nghiên nghiêng đầu và thắc mắc, nàng có thể cảm nhận một người đang thật sự vô tư và một người giả vờ vô tư thông qua các hoạt động cơ bản như ăn, uống, ngủ nghỉ.
Và Hàn Tư Không thì hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng gì cả, cơm vẫn ăn ngon, ngủ vẫn thẳng giấc, lại còn có tâm thái tập luyện vào buổi sáng sớm nữa chứ.
Tâm lý như thế này thì phải nói là quá vững vàng hay là quá buông thả nữa.
“Nếu không vô tư thì tôi còn có thể làm gì chứ? Và tôi cũng không thích lo lắng cho những việc mình không thể kiểm soát.”
Thật vậy, ngay cả thời điểm bị bắt vào ngục giam và tuyên bố tử hình thì cậu cũng không mang theo vẻ tuyệt vọng hay lo lắng.
Dù gì thì, đó là cách mà định mệnh hoạt động.
Hàn Tư Không không tin vào định mệnh, nhưng cậu tin vào số phận, tin vào những cảm xúc của bản thân.
Định mệnh là một loại khái niệm rất mơ hồ, nhưng số phận thì mang ý nghĩa định đoạt.
“Sao cũng được, thế lại càng tốt.”
“Haha.”
Cả hai cười nói và di chuyển không dừng, khoảng chừng hai giờ sau thì đôi chân của Tử Nghiên chầm chậm ngừng lại.
Bọn họ nhìn về trước mặt mình, khung cảnh như được vẽ bằng cọ màu.
Bức tranh miêu tả một khu rừng rậm khổng lồ, mỗi thân cây đều cao đến cả trăm mét, xuyên thủng mây trời và tỏa ra một cảm giác âm u đáng sợ.
Không khí lạnh lẽo cùng nhiều tiếng hú phát ra từ bên trong đã chứng minh rằng nó không phải là một bức tranh, đây thật sự là một cánh rừng.
“Tới rồi sao?”
Hàn Tư Không nhích người lại gần phía sau Tử Nghiên, cậu hướng mắt nhìn vào tấm địa đồ trên tay nàng và cũng gật gật nhẹ đầu mình.
Đã đến rồi.
“Sao lại chỉ mất có một tí thời gian thế nhỉ?”
Tử Nghiên thắc mắc, đoạn đường vừa rồi hoàn toàn có vẻ đã bị rút ngắn đi rất nhiều.
Nàng nghi hoặc vài điều, nhưng hiện tại cũng không phải lúc để đặt câu hỏi.
Cần nhanh chóng hoàn thành công việc và đưa Hàn Tư Không trở về Nhân giới.
“Linh Hoả là một phần năng lượng sinh mệnh của Thần thú, nó thường được giấu rất kỹ bên dưới lòng đất hoặc trên một vị trí đủ cao.
Dựa theo Thần thú này là một dạng chim thì có thể là vế sau.”
“Vậy ta cần phải leo cây sao? Mấy cái cây này cũng cao quá trời luôn đó.”
Hàn Tư Không ngước nhìn và trầm trồ, nếu lỡ lên đến đỉnh rồi phát hiện không có thứ mình cần thì chẳng lẽ lại phải leo xuống rồi lại leo một cây khác?
Dựa theo kích thước và khoảng cách giữa các cây với nhau thì việc nhảy từ cây này sang cây khác vẫn là có thể, nhưng cậu hiện tại không thể vận sức tu vi của mình được.
Chuyện này, có vẻ hơi chua.
“Nhưng đây không phải là Rừng Tĩnh Lặng sao? Tôi nghe có tiếng hú là thế nào?”
Hàn Tư Không xoa xoa cằm mình, cậu thật