“Vẫn là phải đợi thêm một thời gian ư?”
Hàn Tư Không cắn nhanh chiếc bánh nướng nóng hổi và nói, cậu đang nhận tin trực tiếp từ Khương Hi.
Nàng sáng sớm cũng đã tìm đến đội quản lý ngoại môn đệ tử, cốt là để làm thủ tục nhập môn cho Hàn Tư Không nhanh hơn một tí.
Nhưng nàng lại không ngờ Tôn gia gia chủ lại ban lệnh tạm thời không thu nhận thêm ngoại môn đệ tử nào nữa cả, và ngoại môn đệ tử cũng tạm thời không được tham gia các khóa khảo sát để thăng cấp thành nội môn đệ tử.
“Có lẽ bọn họ đang đề cao cảnh giới, như vậy thì hành động lần này của mình đã bị phát giác sao?”
Hàn Tư Không trầm ngâm vài giây, nhưng cậu rất nhanh lắc đầu.
“Nếu họ đã phát giác thì sẽ không giữ nguyên quy mô toàn gia tộc như thế, chỉ có thể nói rằng bọn họ đã đoán được mình sẽ có hướng đi này.”
“Tôn gia, thật sự là không dễ dàng công phá đến thế.”
Cậu đã rõ ràng, hành động hiện tại rất có thể đã vào tầm nhìn của những kẻ đầu não Tôn gia.
Nhưng do họ chưa có bằng chứng cụ thể cùng với việc cậu đang sử dụng một tầng thân phận không mang đến lỗ hổng để khai thác.
Nên, hiện tại cậu vẫn đang an toàn.
Xác nhận tình trạng kế hoạch hiện tại trong đầu, Hàn Tư Không gật đầu cảm ơn Khương Hi và tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Chỉ còn cách chờ đợi ở đây một thời gian, hiện tại cậu cũng không thể lén trở về Vô luật thành để thăm hỏi Tịnh Y cùng Diệu Tiên được.
Việc đó có thể là một nước đi sai lầm.
“Vậy huynh cứ tạm thời ở lại đây nhé, khu vực này cũng không hoàn toàn bị Tôn gia kiểm soát quá chặt chẽ.
Huynh ở đây cùng với Hoàng Nghi cũng có thể quen thân thêm một hồi, sau này sẽ dễ làm việc chung hơn.”
Khương Hi cười, nàng vẫy tay với Hoàng Nghi đang rửa mặt ở phía xa và xoay người rời đi.
Hàn Tư Không chú ý ánh mắt của Hoàng Nghi khi nhìn vào dáng người vừa rời đi nơi đây, cậu đã lờ mờ nhận ra vào ngày đầu gặp gỡ cả hai người, hiện tại đã có thể chắc chắn hoàn toàn.
“Hoàng Nghi đệ đệ là thích Khương Hi sao?”
Cậu cười nói, cảm giác trò chuyện với bạn bè như thế này cũng thật là không tệ.
“A! Huynh nhận biết sao?”
Hoàng Nghi đơ mặt ra nhìn Hàn Tư Không, cậu không dám tin người với vẻ bề ngoài thô cứng như thế này lại rất chi là tinh ý.
Cũng có thể là do bản thân cậu đã không hề che giấu sự yêu thích của mình dành cho Khương Hi, bị phát hiện cũng là việc đương nhiên.
“Hà hà, nhìn qua thì Khương Hi dường như cũng có cảm tình với đệ mà nhỉ? Tại sao lại không thử tiến lên với nàng đi.”
Hàn Tư Không thật lòng cũng khá quan tâm đến chuyện này, cả hai người này đều rất tốt tính.
Tâm hồn cũng đa phần thuần khiết hơn những người khác rất nhiều, việc này cậu có thể phần nào đó cảm nhận được.
Hỗn Độn Chân Tâm đã thôn phệ qua rất nhiều người, linh hồn của bọn họ mặc dù không phải Hàn Tư Không tự mình hấp thu, cậu vẫn phần nào đó cảm nhận được sự sứt mẻ, đen tối trong linh hồn của những kẻ đó.
Không phải tất cả, nhưng cũng gần như thế.
Cậu vẫn sẽ nhớ kỹ tội lỗi của mình, cho dù những người tại Serbia có đầy tội lỗi, dù họ có linh hồn không trong sạch hay thuần khiết nhất.
Họ vẫn là nạn nhân của cậu.
“Sao đệ dám chứ, huynh có thể không nhận biết chuyện này.”
Hoàng Nghi chần chừ trong vài giây, sau đó lại tiếp tục nói.
“Đệ rất nghèo, thực lực lại yếu kém quá mức.
Đừng nói là tiến thêm một bước, chỉ việc cố giữa mối quan hệ như hiện tại đã là rất khó khăn rồi.”
“Là vậy sao.”
Hàn Tư Không hiểu rõ đạo lý này, cậu cũng sẽ không phải dạng người thiếu thực tế khi cho rằng không cần vật chất hay thực lực mạnh mẽ để duy trì một mối quan hệ, dù sao thì một túp lều tranh hai quả tim vàng chỉ là câu nói chơi mà thôi.
Cái này thì cậu không có biện pháp giúp đỡ Hoàng Nghi, thực lực đề tăng là cách dễ dàng nhất để trở nên giàu có.
Một khi tu luyện đến Đạo nhân cảnh giới như Tôn Khả Khả thì còn sẽ lo lắng về tiền bạc ư? Không!
Nhưng để đến được Đạo nhân thì phải qua một đoạn rất dài Tâm, Trí, Linh, Khí.
Hoàng Nghi cười nói, cả hai người tiếp tục tán gẫu một hồi.
Dựa theo việc tám chuyện, Hàn Tư Không biết rõ một số tình hình hiện tại của Tôn gia.
Bọn họ thật sự đang thực hiện hành động khá giống với việc phòng bị trước thứ gì đó, các đợt kiểm tra luôn luôn được triển khai.
Và may mắn là Hoàng Nghi nằm trong nhóm yếu kém nhất của ngoại môn đệ tử, vì thế nên cậu hoàn toàn không được để tâm đến.
Hoặc nói chính xác hơn là họ thường chỉ lướt nhẹ qua cậu mà thôi.
Không có bối cảnh, thực lực lại nằm ở dưới cùng.
Đầu óc cũng chẳng thông minh lanh lẹ, kiểu gì thì Hoàng Nghi cũng chỉ có điểm tốt duy nhất là bản tính có phần hiền lành của cậu mà thôi.
“Một hội chứng kỳ lạ sao?”
Hàn Tư Không xoa xoa cằm, Hoàng Nghi đang nói về mẹ cậu ấy.
Bà ấy mỗi lần ngất xỉu đều sẽ có các đoạn thời gian tỉnh lại khác nhau, đôi khi là mấy tháng trời.
Vì lẽ đó nên sức khoẻ của bà luôn ở trạng thái rất tồi tệ.
Trường hợp này, có lẽ cậu có thể giúp đỡ, nếu Hàn Tư Không có thể kiểm tra đúng tình trạng mà bà đang gặp phải.
Nhìn vào cánh tay phải của mình, đôi mắt đen của cậu nheo lại chút ít.
Linh Hoả vẫn có rất nhiều tác dụng tốt, chỉ dùng nó để cố định Hỗn Độn Chi Thể cũng thật lãng phí.
“Khi nào thì đệ có thể trở về?”
Cậu muốn thử nhìn qua xem một chút, biết đâu được Linh Hoả lại có thể tìm ra mầm bệnh đang tồn tại bên trong A Tiêu-mẹ của Hoàng Nghi thì sao.
“Hiện tại liền có thể, vì sao huynh lại hỏi ta như thế?”
Hoàng Nghi cầm lên cốc nước, cậu rót một ly đầy và đưa cho Hàn Tư Không.
“Ta có thể thử quan sát và chẩn đoán một chút, biết đâu được lại may mắn tìm ra chứng bệnh của mẹ đệ.”
“Thật? Như vậy cũng làm phiền huynh.”
Hoàng Nghi đứng bật người lên và vui vẻ cười nói, dù cho Hàn