Không biết lại mơ mơ màng màng trong bóng đêm bao lâu, không biết Tôn Thi Nhiên lại nhớ lại bao nhiêu, tôi chỉ lẳng lặng đứng bên nhìn chàng, nhìn chàng đắm chìm trong ký ức ngọt ngào, cũng nhìn chàng bi thương thảm thiết trong quá khứ ngọt ngào ấy.
Cho dù hiện giờ cảm giác của tôi đối với tình cảm càng ngày càng ít, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được, Tôn Thi Nhiên thích tôi, chàng yêu tôi, nếu không sao lại đau đớn đến vậy.
Chính bởi vì hiểu được tình cảm của chàng, tôi cũng bắt đầu thấy khó hiểu. Chàng rốt cuộc vì bao nhiêu quyền lợi, mới có thể nhẫn tâm giam lỏng tôi ở tiểu viện trong núi, mới có thể độc ác giết cả nhà họ Cố tôi.
Khung cảnh xung quanh lại biến đổi, tôi nhìn thấy cỏ cây xanh um tươi tốt, tiểu viện sạch sẽ lại có phần cũ kỹ.
Tôi đột nhiên thất thần, mặc dù chưa bao giờ chính thức nhìn thấy căn nhà này, nhưng tôi biết đây là tiểu viện Tôn Thi Nhiên giam lỏng tôi.
Tôi không khỏi nghi hoặc. Tôi nhớ rõ khi tôi còn sống, Tôn Thi Nhiên chưa bao giờ tới căn nhà này, nhưng vì sao hiện giờ chàng lại thấy nơi này trong mơ?
Cánh cửa tiểu viện được đẩy ra, tôi nhìn thấy Tôn Thi Nhiên mặc quần áo vải thô đi vào trong sân, dưới cây nguyệt quế trước sân, “Tôi” bị mù đang nằm trên xích đu ngủ. Tôn Thi Nhiên lẳng lặng đến bên cạnh “Tôi”.
Chàng nhìn tôi, khóe miệng hơi run rẩy, qua một lát mới đưa tay định chạm vào mặt “Tôi”, nhưng cuối cùng lại không chạm tới.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tôn Mộc từ trong nhà đi ra, trông thấy Tôn Thi Nhiên, hắn lập tức hành lễ, nhưng trước khi kịp mở miệng đã bị Tôn Thi Nhiên ra hiệu ngăn lại. Hai người lặng lẽ vào phòng.
Tôi kinh ngạc.
Trước khi tôi mất, có lẽ… Còn rất nhiều chuyện tôi không biết.
Trong ký ức của tôi, Tôn Thi Nhiên giam lỏng tôi khi ấy bị mù trong núi, sau đó liền phái Tôn Mộc tới chăm sóc tôi. Một thời gian rất dài sau đó, thư từ qua lại giữa tôi cùng Tôn Thi Nhiên đều do Tôn Mộc truyền giúp.
Ban đầu, Tôn Mộc nói Tôn Thi Nhiên thắng trận, An Bình Vương đã làm Hoàng đế, tôi còn rất vui mừng, cảm thấy mình sắp được gặp lại Tôn Thi Nhiên rồi.
Nhưng sau mãi không thấy thư Tôn Thi Nhiên gửi đến, ban đầu tôi còn hỏi Tôn Mộc mấy câu, qua một thời gian, trong lòng tôi đã thấp thoáng có chút bất an. Nhưng khi đó tôi vẫn còn tin Tôn Thi Nhiên. Đến khi Tôn Mộc nói cho tôi biết, Tôn Thi Nhiên đã thành thân với con gái An Bình Vương. . . Tôi cuối cùng cũng tuyệt vọng.
Tôi nói với Tôn Mộc: “Tôn Thi Nhiên không phải đom đóm, chàng muốn làm ánh sáng soi sáng đất trời thì không thể nằm trong lòng bàn tay ta được. Cho nên dù chàng làm vậy, ta cũng không trách chàng. Tôn Mộc, huynh hãy nhắn cho Tôn Thi Nhiên hộ ta, trước nay Tàm Nguyệt không yêu cầu xa vời được bên chàng đến đầu bạc, chỉ xin Tướng quân có thể thương xót cho thân thể tàn phế này của Tàm Nguyệt mà giữ lời hứa khi xưa, bảo vệ nhà họ Cố ta là Tàm Nguyệt đã vô cùng cảm kích rồi.”
Bắt đầu từ ngày đó, tôi đã bảo Tôn Mộc chuẩn bị hậu sự cho tôi.
Tôi nghĩ An Bình Vương có lẽ sẽ không để cho tôi sống bao lâu nữa, Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu [1], tài lực, thế lực của nhà họ Cố đã thành cái đinh trong mắt An Bình Vương, gia chủ là tôi đây còn từng ở trong quân doanh của hắn, lại càng là “Tội nhân” đứng mũi chịu sào.
[1] Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu: dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại các công thần.
Ban đầu tôi vì vận mệnh của nhà họ Cố mà đưa ra lựa chọn, hậu quả nên để tôi gánh chịu. Tôi ốm đau thế này, sống không được bao lâu nữa, chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng không thể để nhà họ Cố xảy ra bất trắc được.
Tôn Thi Nhiên, là phương pháp cuối cùng để tôi bảo vệ người nhà họ Cố.
Nhưng tôi nào ngờ, cuối cùng tôi lại sống, càng không ngờ, là Tôn Thi Nhiên tự mình ra tay giết cả nhà họ Cố.
Nghĩ lại.
Chàng thành thân cùng công chúa, được phong làm đại tướng quân vương, chàng muốn vạch rõ quan hệ với nhà họ Cố còn không kịp, đâu còn thời gian nhớ tới lời cầu xin của tôi.
Tôi ở trong tiểu viện chờ chết. Đoạn thời gian kia, Tôn Mộc vốn ít nói gần như không nói một lời. Tôi đắm chìm trong hối hận, ngoại trừ chờ chết, thì không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Trong cảnh mộng nhìn thấy quãng thời gian kia, tôi chỉ cảm thấy quá khứ như một giấc chiêm bao, thế sự trêu người.
Nghe Tôn Thi Nhiên nói với Tôn Mộc: “Kim thượng không chấp nhận được ta nữa, ta dùng quân quyền đổi mạng của Tàm Nguyệt nhưng lại không thể đổi được an nguy của nhà họ Cố. Ta tự nguyện xin xử lý chuyện nhà họ Cố, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể giúp được hai đứa cháu của Tàm Nguyệt chạy thoát…” Chàng cười cay đắng, “Nếu để nàng biết ta vô dụng như thế, trong lòng chắc chắn sẽ hận ta.”
Tôi sững sờ nhìn chàng, hận thù trong lòng lại như bị giội cho một chậu nước lạnh, không tài nào dấy lên được nữa.
“Tôn Mộc, từ nay về sau hãy để ta mượn tên ngươi chăm sóc cho nàng.”
Tôn Mộc thở dài: “Như thế chẳng phải khiến Tướng quân chịu thiệt thòi sao?”
“Không thiệt.” Tôn Thi Nhiên cười khẽ, “Như thế quãng đời còn lại ta có thể tự tay chăm sóc nàng, sao có thể nói là thiệt.”
Tôn Mộc đồng ý.
Tôn Thi Nhiên đi vào trong sân, lẳng lặng đứng ở bên cạnh xích đu. Giữa hè mặt trời đang độc, chàng lại như không hề cảm thấy, giúp “Tôi” chắn ánh mặt trời chói chang.
“Tôn Mộc?”
“Tôi” hơi mở mắt, hai mắt vô hồn. Tôn Thi Nhiên lặng yên thật lâu rồi mới đáp: “Chuyện gì vậy?” Khi đáp lại là giọng Tôn Mộc.
Tôi lùi một bước, không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.
Hóa ra suốt khoảng thời gian ấy, là Tôn Thi Nhiên thay Tôn Mộc ở lại chăm sóc tôi. Thì ra, những ngày tháng cuối cùng trong cuộc đời, là Tôn Thi Nhiên trải qua cùng tôi….
Thì ra, không phải Tôn Thi Nhiên không muốn cứu nhà họ Cố, mà là chàng vì cứu tôi nên không thể nào cứu được nhà họ Cố.
Là tôi mang theo nhà họ Cố lựa chọn An Bình Vương, là tôi ngay từ khi bắt đầu đã lựa chọn sai. Không phải tại Tôn Thi Nhiên, không phải tại bất cứ ai, đều là tại…
Tôi.
Sau khi biết tất cả tiền căn hậu quả, cảm xúc của tôi đối với Tôn Thi Nhiên ở cảnh trong mơ cũng không giống trước nữa.
Lúc trước, trông thấy chàng đau thương tôi sẽ vui vẻ, trông thấy chàng đau đớn tôi sẽ cảm thấy được an ủi.
Nhưng hiện tại, tôi không biết nên dùng tâm tình nào để đối mặt với chàng.
Cảnh trong mơ, vẫn còn tiếp tục.
Tôi không chỉ một lần nghĩ, nếu đây không phải lỗi của Tôn Thi Nhiên vậy tại sao chàng không tỉnh?
Tại sao chàng chưa tỉnh?
Lại một ngày.
Lúc chạng vạng tối, Tôn Thi Nhiên đẩy xe lăn bằng gỗ đưa tôi ra bên ngoài sân nhỏ giải sầu.
Đúng đêm hè, không khí ướt át, tôi thấp thoáng ngửi được mùi của hồ nước bên kia rừng rậm. Tôi nhớ mùi hương này, đây mùi tôi ngửi được vào hôm tôi ra đi.
Tôn Thi Nhiên đẩy tôi vào rừng rậm giống mọi lần. Tôi lại đột nhiên đứng dậy, đi lên phía trước. Tôn Thi Nhiên muốn ngăn tôi, tôi lại nói: “Ta hình như có thể nhìn thấy rồi. Huynh để một mình ta đi ngắm đom đóm.”
Một người mù nói ra những lời này quả thực hết sức buồn cười, nhưng ngày đó tôi dường như thật sự có thể trông thấy đom đóm bay trên trời.
Tôn Thi Nhiên có lẽ còn đang băn khoăn câu “Có thể nhìn thấy” của tôi nên không dám đi quá gần, chàng đi theo rất xa phía sau.
Tôi mò mẫm đi về phía trước, đột nhiên lại trượt chân, ngã vào khe núi bên cạnh. Dường như đầu đập vào đá, tôi không có sức vùng vẫy, cũng không muốn vùng vẫy nữa.
Tôn Thi Nhiên đi ở phía sau nên không nghe thấy tiếng, do tán cây quá dày nên rất lâu sau, Tôn Thi Nhiên mới phát hiện không thấy “Tôi” đâu nữa. Sắc mặt chàng trắng bệch, vội vàng chạy tới, ngay cả giả giọng cũng quên.
“Tàm nguyệt!” Chàng gào thét tên tôi, “Nàng ở đâu?”
Tôi mơ mơ màng màng, không đáp. Đợi đến khi Tôn Thi Nhiên phát hiện ra tôi thì nước bị máu nhuộm đỏ trong khe núi đã chảy được một quãng rất xa rồi.
Tôn Thi Nhiên ôm tôi, nói muốn mang tôi đi tìm đại phu.
Tôi nhớ khi ấy tôi tưởng đó chỉ là ảo thính trước lúc chết, tôi còn giãy giụa muốn bóp cổ chàng, còn nói muốn giết chàng báo thù cho người nhà họ Cố.
Tôn Thi Nhiên hốt hoảng vừa chạy vừa nói: “Nàng muốn giết ai cũng được, nàng muốn ta chết cũng được, nàng muốn thế nào đều nghe nàng hết, nhưng nàng không được nhắm mắt.” Chàng nói, “Không được nhắm mắt!”
Tôi lại không nghe lời nhắm nghiền hai mắt.
Tay túm vạt áo chàng cũng chầm chậm buông ra, chỉ để lại một câu cuối cùng: “Tôn Thi Nhiên, trong lòng chàng không có ta.”
Đây là câu nói cuối cùng trước lúc chết của tôi.
Sau đó Tôn Thi Nhiên không chạy nữa.
Hai chân chàng như bị đông lại, ôm tôi quỳ xuống đất, cả người đầy máu khiến chàng có vẻ vô cùng chật vật. Chàng đè lên vết thương trên gáy tôi, ấn trán tôi lên môi chàng.
“Có nàng.” Chàng nói, “Luôn có nàng, cả trái tim đều là nàng.” Chàng như đang dỗ trẻ con, “Tàm nguyệt, nàng muốn gì cũng được, ta cho nàng hết, nhưng đừng làm ta sợ như vậy.”
“Trong lòng ta có nàng.”
Những lời ấy khiến lòng tôi như bị dao cắt. Tôi ngồi xuống trước mặt chàng, nhìn chàng áp lên trán tôi cầu xin: “Tàm Nguyệt, tỉnh lại.”
“Tôn Thi Nhiên.” Tôi sờ lên đầu Tôn Thi Nhiên, “Chàng mới là người nên tỉnh lại.”
Dưới bàn tay có cảm giác chạm vào thực thể.
“Tôi” trong lòng Tôn Thi Nhiên bỗng biến thành ánh sáng bay lên không trung, giống như đom đóm đêm hè, bay xung
Chàng ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn tôi. Dường như không thể tin được tôi sẽ xuất hiện trước mặt chàng, nói chuyện bình thường với chàng như vậy.
Tôi cũng kinh ngạc vì sao mình có thể chạm vào chàng. Đột nhiên tôi nhớ ra lần trước trong cơn tức giận tôi cũng có thể chạm vào chàng, trong lòng tôi bỗng có một suy đoán. Tôi đưa tay chạm vào gò má Tôn Thi Nhiên.
“Thế này giống cái ngày ta nói ta thích chàng.”
Vừa dứt lời, cảnh tượng xung quanh bỗng biến đổi, dòng suối nhỏ, ánh sáng của đom đóm lấp lánh, quả thật đã biến thành ngày tôi nói thích chàng.
Tôi bỗng cười: “Đây là cảnh trong mơ của chàng, nhưng người khống chế cảnh trong mơ hình như lại là ta.” Tôi nói, “Là lòng ta sinh oán hận, nhốt chàng trong ảo ảnh hư vô này.”
Tôn Thi Nhiên nghe thế cũng không hề kinh ngạc, chàng chỉ sững sờ nhìn tôi, sau đó vươn tay áp lên mặt tôi.
“Chàng đã sớm nhận ra, đúng không?”
Cảnh trong mơ của mình bị người khác thao túng, Tôn Thi Nhiên nhạy bén như thế, sao lại không phát hiện ra chứ?
Chàng cố ý, cam tâm tình nguyện cùng tôi đắm chìm trong giấc mộng hư ảo này.
“Tàm Nguyệt, chỉ cần có nàng là đủ rồi.”
Bất kể là chân thật hay ảo ảnh, có thể nhìn thấy nàng là đủ rồi.
Tôi chợt hiểu ra, lúc trước tôi hy vọng “Tôn Thi Nhiên tỉnh lại” là giả dối, tôi cũng giống Tôn Thi Nhiên, đều muốn vĩnh viễn nhìn thấy người kia dù là ở trong mơ.
Bởi vì nếu tỉnh lại, chúng tôi sẽ bị chia cắt bởi hai bờ sinh tử, không thể nào gặp lại nhau được nữa.
Nhưng mà, Tôn Thi Nhiên còn sống.
Chàng còn cuộc đời rất dài chưa đi hết. Chàng nên có tuổi già. Tôi không nên hại chàng.
Tôi vươn tay, nhẹ nhàng chùi môi chàng: “Tôn Thi Nhiên, con dấu ta cho chàng hãy biến mất ở đây thôi. Chàng hãy sống cuộc sống của mình, trong lòng đừng có ta, cũng đừng để bị ta làm liên lụy nữa.”
Tôi đẩy chàng ra, cảm thấy đom đóm xung quanh dường như nâng thân thể tôi lên. Chúng nó đưa tôi bay lên, Tôn Thi Nhiên phía dưới vẻ mặt hoảng hốt mỗi lúc một xa…
Cuối cùng không nhìn thấy nữa….
Vĩ thanh
Tôn Thi Nhiên động đậy đầu ngón tay, chàng mở mắt ra, bên cạnh là Tôn Mộc mừng rỡ: “Tướng quân, cuối cùng ngài cũng tỉnh!” Chàng nhìn một vòng, xung quanh đều là ám vệ của chàng, Tôn Thi Nhiên vuốt mi tâm: “Đây là đâu?”
Tôn Mộc sững sờ nhìn Tôn Thi Nhiên: “Tướng quân không nhớ gì sao?”
Trong đầu Tôn Thi Nhiên mơ mơ màng màng hiện lên một bóng người, nhưng không bắt được. Cuối cùng đành phải lắc đầu.
Tôn Mộc lặng im.
Ba mươi năm sau.
Đêm thất tịch thả hoa đăng, Tôn Thi Nhiên bị cháu gái kéo ra bờ sông thả hoa đăng. Cháu gái nhỏ cầm hoa đăng đi phía trước, Tôn Thi Nhiên đi sau lưng cô bé, chỉ thấy nơi cô bé đi qua vô số đom đóm bay lên, chầm chậm bay lên trời cao, giống như một giấc mộng tuyệt trần.
Tôn Thi Nhiên bỗng dừng bước.
Trong đôi mắt già nua đục ngầu phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Dường như ông trông thấy bóng hình một cô gái xinh đẹp như ẩn như hiện giữa hào quang.
Trong giọng nàng như chất chứa thâm tình sâu sắc nhất suốt cuộc đời ông. Nàng nói: “Chàng tóc trắng xoá, ta cũng đã lưng còng, nhưng chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau cả đời, cùng nhau ngắm đom đóm như hôm nay.”
Cõi lòng được gọt dũa qua thế sự bao năm tháng tưởng như không còn gợn sóng đột nhiên bị đánh vỡ, trái tim vì ảo ảnh chợt lóe lên mà co rút đau đớn. Dường như trong giây phút ấy, thời gian đang lóc từng miếng thịt của ông.
Cháu gái lay lay cánh tay ông.
“Ông ơi, ông ơi, sao ông lại khóc?”
Tôn Thi Nhiên đưa tay lau gò má, quả nhiên bàn tay đẫm nước mắt. Ông ngẩn người, bỗng cười: “Có lẽ là tại đom đóm chói mắt quá.”