Lương Thừa nhận ra Kiều Uyển Lâm không chỉ đơn giản là uống rượu.
Anh đỡ cậu lên xe, dùng dây an toàn kiềm chế cậu, anh lấy ra một cái đèn pin nhỏ từ trong hộp tay vịn, banh mí mắt Kiều Uyển Lâm ra kiểm tra đồng tử.
“Ưm.” Kiều Uyển Lâm khó chịu, chớp chớp mắt, “Anh làm gì vậy.”
Lương Thừa kiên nhẫn hỏi: “Em đã uống rượu gì?”
Kiều Uyển Lâm nghĩ một hồi, là màu đỏ, cậu đáp: “Rượu vang… Còn ăn một đĩa snack bắp nữa.”
Lương Thừa khởi động xe, tiếng động cơ vang khắp con đường náo nhiệt, những người qua đường đều có thể nhìn ra người lái xe đang bực dọc. Anh lái xe bằng một tay, tay còn lại nắm lấy cổ tay Kiều Uyển Lâm, đếm nhịp tim trong một phút.
Cũng còn may, vẫn nằm trong dao động bình thường, nhưng toàn thân Kiều Uyển Lâm nóng ran, cậu vặn người dán sát cửa kính. Điện thoại rung lên, trượt khỏi túi quần.
Màn hình hiển thị là “Kiều Văn Uyên”, Lương Thừa nhặt lên nghe: “Chú Kiều, là con đây.”
Lần trước uống say về nhà Kiều Uyển Lâm phát ngôn bừa bãi, làm Kiều Văn Uyên nổi trận lôi đình, tình huống như tối nay không chừng chắc sẽ đoạn tuyệt tình phụ tử mất. Lương Thừa nói dối, bảo rằng bọn họ gặp nhau bên ngoài, cách chỗ ở của anh không xa nên anh đưa về Kiều Uyển Lâm đến chơi một lát.
“Thằng nhóc này, ban đêm ban hôm còn làm phiền con.” Kiều Văn Uyên hỏi, “Sao nó không nghe điện thoại?”
Lương Thừa liếc con ma men trên ghế phụ lái, nói: “Em ấy vào nhà vệ sinh rồi ạ, chắc buổi tối đã ăn đồ gì đó không vệ sinh nên bụng khó chịu, con tìm cho em ấy ít thuốc rồi bảo em ấy ở tạm chỗ con một đêm.”
May mắn gạt qua được, Lương Thừa vứt điện thoại lên bục điều khiển, bộp một tiếng, Kiều Uyển Lâm hốt hoảng mở mắt ra, dựa vào cửa sổ xe quay đầu lại nhìn anh.
Lương Thừa kiềm chế cơn cáu giận, đổi sang điện thoại của mình gọi một cuộc điện thoại về cho đồng nghiệp trong bệnh viện, khi miêu tả tình huống thì không mở nổi miệng. Sau khi được tư vấn, theo phản xạ có điều kiện định vứt như khi nãy, nhưng tay vươn ra được nửa đường thì lại nhẹ nhàng đặt lên bục điều khiển.
Dọc đường Kiều Uyển Lâm lúc thì yên lặng lúc thì lèo nhèo, mặt vẫn còn đỏ lắm, cứ toàn than nóng, nhưng thật ra không chỉ là nóng mà là bí bách, còn có sự bức bối cần được xả ra ngoài.
Nơi Lương Thừa ở là một khu chung cư cao cấp, tầng năm mươi hai, cũng may từ tầng hầm giữ xe có thể trực tiếp đi vào thang máy, nếu không bị bảo vệ ở đại sảnh nhìn thấy sẽ tưởng là anh nhặt về một thanh niên “sa chân lầm lỡ”.
Nhà anh là căn hộ hai phòng ngủ, xung quanh bọc kính, cảnh đêm rực rỡ của Bình Hải thu hết vào tầm mắt, cửa vừa mở ra, Kiều Uyển Lâm đã chếnh choáng bổ nhào tới phòng khách, đứng chôn chân ở giữa nhà.
Bốn phía vô cùng xa lạ, sạch sẽ ngăn nắp đến quá đáng, cậu mơ màng ngó ngàng một vòng, nhìn thấy trên kệ hoa ở một góc phòng khách đặt một chậu hoa chó trắng.
Kiều Uyển Lâm lượn lờ đi tới, bị sô pha chắn ngang thì vấp chân ngã nhào, lớp da bọc ghế man mát, cậu đạp rớt giày nằm lên hạ nhiệt độ.
Lương Thừa cầm một ly nước ấm tới, đút cho Kiều Uyển Lâm uống hai ngụm, sau đó lấy máy đo huyết áp ra kiểm tra, rồi đeo ống nghe lên kiểm tra nhịp tim cho cậu.
Huyết áp hơi thấp, còn lại thì vẫn ổn, thứ Kiều Uyển Lâm uống chắc là một loại thuốc sildenafil, bởi vì còn trẻ nên phản ứng khá mạnh, vấn đề là tửu lượng kém, chất lượng rượu dởm, nên mới say như phê thuốc thế này đây.
Sô pha dần nóng lên, cậu lại thấy khó chịu, dang hai tay hai chân ra ầm ĩ: “Mở điều hòa đi, anh muốn để em nóng chết à?”
Từ lúc vào cửa là điều hòa tự động mở rồi, Lương Thừa kiềm chế giọng điệu: “Mở rồi.”
Kiều Uyển Lâm mượn rượu làm càn: “Đi mau, lấy cho em một cây kem.”
Lương Thừa hỏi: “Em đang sai ai đấy hả?”
Tuy say nhưng vẫn nghe được giọng điệu tốt hay xấu, Kiều Uyển Lâm lảo đảo chồm dậy, tay chân mềm nhũn nhào tới trước mặt Lương Thừa, giống như đang nũng nịu: “Anh ơi, em muốn ăn kem, đừng lấy kem sữa, lấy kem đá thôi, nha.”
Lương Thừa thấy còn nhọc lòng hơn cả hai năm đi tù, dặn dò đôi câu dù không có hiệu quả mấy, rồi đi xuống lầu mua. Trong khu chung cư có một cửa hàng tiện lợi, anh chọn hai cây kem, sợ sau nửa đêm Kiều Uyển Lâm lại đói bụng nên mua thêm bánh mì và sữa.
Về đến nhà, trong phòng khách không có ai.
Lương Thừa đi tới trước cửa phòng ngủ, trên sàn chỏng chơ chiếc quần bò Kiều Uyển Lâm cởi ra, bên trong tối thui, ánh trăng hòa quyện với ánh đèn neon rọi vào được một ít, Kiều Uyển Lâm để trần hai chân lăn lộn trên giường, kẹp lấy chăn cọ cọ.
Chẳng thấy sắc tình đâu, chỉ thấy ngây ngô khờ khạo.
Anh đi tới bên giường, Lương Thừa vặn đèn tường, khoảnh khắc đèn vàng sáng lên, Kiều Uyển Lâm liền cuộn mình lại, mặt đỏ người cũng đỏ, chẳng khác gì con tôm bị luộc chín.
Cậu mở mắt ra, lo lắng ôm chặt đầu gối.
Mục đích của Lương Thừa không rõ, hành động đi trước
ý thức, vươn tay ra chạm tới góc áo thun bị cuốn lên cậu, định kéo xuống che đi phần eo có đường cong uyển chuyển kia.
Kiều Uyển Lâm hoảng hốt: “Chú làm cái gì vậy!”
“Đừng chạm vào tui…” Cậu tưởng đối phương là gã đàn ông gạ gẫm cậu lúc này, đe đọa nói, “Người tui đợi sắp tới bây giờ đó, chú tránh xa tui ra đi!”
Ngón tay Lương Thừa cứng đờ, hỏi: “Em đang đợi ai?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Đàn anh, đàn anh của tui.”
Thần kinh Lương Thừa rã rời, bàng hoàng như đứt dây đàn, lòng anh trống rỗng, bần thần thu tay về, đứng lặng bên giường không nhúc nhích.
Lát sau, Kiều Uyển Lâm khó chịu đến mất cả lý trí, lăn sang một bên, xuống giường chui đi phòng tắm, đột nhiên tiếng nước vang lên, sau đó là tiếng đổ vỡ của chai lọ bên trong.
Lương Thừa hoàn hồn, xông tới phòng tắm đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Vòi sen đang mở, Kiều Uyển Lâm bị nước lạnh xối ướt, cậu chống tay lên bồn rửa bằng đá cẩm thạch, cúi người, khom eo, cái nơi đang sưng đau thì tì vào mép bồn, chiếc áo thun màu kem sữa ướt đẫm dán vào sống lưng.
Lương Thừa lật người cậu lại, nhìn cậu chằm chặp từ trên xuống dưới, bao gồm cả nơi bí ẩn nằm đằng sau chiếc quần lót màu trắng.
Kiều Uyển Lâm nhũn chân, hai đầu gối bị Lương Thừa dùng một chân tách ra, cựa quậy nhẹ nhàng thì không đủ để tránh thoát, cậu túm lấy tay Lương Thừa: “… Em khó chịu.”
Lương Thừa đứng im, nói: “Anh là ai?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Anh Lương Thừa…”
“Vậy em muốn ai giúp em?” Lương Thừa túm eo cậu.
Gương mặt gần trong gang tấc, dưới ánh nhìn chăm chú, Kiều Uyển Lâm nửa tỉnh nửa mê, cậu mím môi, cứng đầu không chịu đáp.
Lương Thừa nhẫn tâm buông tay, lùi ra trước người cậu.
Kiều Uyển Lâm cong lưng che giấu trạng thái khó chịu, ánh mắt vừa mê mẩn vừa uất ức, nhìn chăm chăm Lương Thừa, sau đó vươn tay ra như đang khiêu khích.
Thái dương Lương Thừa giần giật, hất tay cậu ra, rút khăn lông xuống quấn người cậu lại rồi ẵm đứa nhóc không biết nhận lỗi này lên.
“Vô liêm sỉ.” Còn biết mắng nữa chứ, mắng xong, Kiều Uyển Lâm rốt cuộc cũng mềm giọng, “Anh ơi, giúp em đi.”
Chiếc đệm giường không tính là mềm mại hứng chịu trọng lượng của hai người nên trũng xuống một khoảng, Lương Thừa ôm Kiều Uyển Lâm, cơ thể này hơi khác với cậu bé trai năm mười sáu tuổi, nhưng nhịp tim trong lồng ngực vẫn lục đục như ngày xưa.
“Anh ơi.” Kiều Uyển Lâm khẽ rên.
Lương Thừa đáp: “Ừm.”
Gọi thế nhưng lại không nói gì, Kiều Uyển Lâm nằm trong lòng anh, thỉnh thoảng ưỡn ẹo một cái, cơn khô nóng được xáo động, sự khó chịu được hòa tan, cơ thể và trái tim đơn thuần tạo ra những phản ứng chân thật nhất.
Rúng động, đau đớn, thô ráp, ngượng đến nỗi không phát ra tiếng, nhưng cậu chảy nước mắt, vùi đầu vào hõm vai anh lắp bắp gọi “anh”, rồi “Lương Thừa”, gọi anh điên cuồng như thể đang đòi mạng.
Bỗng nhiên, Kiều Uyển Lâm ngước mặt lên, vệt nước mắt và những mảng đỏ ửng giống như lớp trang điểm khôi hài, trông cậu rất vô tội, nhưng câu chữ rất cứa lòng người: “Qua mười hai giờ chưa anh?”
Lương Thừa cúi đầu nhìn cậu, không biết đang nhẫn nhịn điều gì: “Sắp rồi.”
Kiều Uyển Lâm căng thẳng nói: “Anh… Anh vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho em.”
Lương Thừa thật sự muốn làm cho nhóc phiền phức này đau đớn một trận, trốn anh biệt tăm, cố ý hẹn người khác vào ngày hôm nay, còn muốn nói cho anh nghe, bây giờ mềm nhũn thành đống bùn nát, bị anh giày vò dưới bàn tay còn dám đòi quà của anh à?
Anh giở thói xấu xa tạm dừng lại, hỏi: “Anh đi lấy quà cho em, hay là tiếp tục hầu hạ em?”
Kiều Uyển Lâm ngơ ra, khó lựa chọn quá, tham lam muốn hết cả hai.
Cậu chầm chậm giơ tay lên vòng qua cổ Lương Thừa, vừa như đang chịu thua trước tình cảnh này, cũng vừa như đang oán giận với quá khứ, nức nở nói: “Lương Thừa, đừng bắt nạt em nữa mà.”