Tâm Nhận

Lương Thừa bị cậu chọc cười, lại ra lệnh:Làm nũng.”


trước sau

Mãi một hồi lâu Kiều Uyển Lâm vẫn chưa hết thảng thốt, cậu nâng cằm Lương Thừa lên, gương mặt kia không có chút dấu vết của sự đùa giỡn, mà cũng chẳng ai lại lấy chuyện này ra đùa.

Cậu kéo Lương Thừa dậy, ấn anh ngồi cạnh mình. Ánh mắt Lương Thừa ngang tầm với không khí, xung quanh người cứ vấn vít vẻ lạc lõng như mất hết tri giác.

Tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ nói ra, nhưng Đoạn Tư Tồn đột nhiên xuất hiện, anh không thể không thừa nhận nội tâm mình hơi hỗn loạn.

Lần đầu tiên Lương Thừa gặp Đoạn Tư Tồn là năm anh học lớp Tám ở trung học cơ sở số Bảy.

Vì cố ý về nhà trễ nên sau khi tan học anh sẽ ở lại trong phòng học để làm bài, cho đến khi bảo vệ đi trực đuổi ra. Có một tối anh nghe thấy tiếng bước chân, nhưng người xuất hiện lại là một thầy giáo lạ mặt.

Đoạn Tư Tồn đứng trước cửa phòng học đối mắt với anh, khoảng chừng mười mấy giây. Anh vốn không thích để ý tới người khác, nhưng thấy lạ nên chủ động hỏi: “Thầy có chuyện gì không?”

Đoạn Tư Tồn gượng gạo đẩy mắt kính, nói: “Thầy là giáo viên mới chuyển tới, dạy môn Sinh cấp phổ thông.”

Lương Thừa nói: “Đây là khu vực trường cơ sở.”

“Vậy là thầy tìm nhầm chỗ rồi.” Nhưng Đoạn Tư Tồn lại không rời đi ngay, “Đã tan học rồi sao em còn chưa về nhà?”

Lương Thừa cụp mắt nhìn tờ đề, thuận miệng nói: “Có bài em không biết làm, giải xong mới đi.”

Đoạn Tư Tồn đi tới bên cạnh anh, trên tờ đề là một bài tập vật lý khó, nói: “Để thầy giúp em.”

Lương Thừa chống đầu với kiểu không được tôn sư trọng đạo cho lắm, tay thì xoay bút, đợi Đoạn Tư Tồn giảng xong rồi viết xuống các bước giải. Vừa ngước mắt lên, anh đã quen với biểu cảm tán thưởng của các giáo viên rồi, nhưng ánh mắt của Đoạn Tư Tồn lại khiến anh thấy khó xử, anh thu dọn cặp sách ngay, thậm chí còn chưa kịp nói “Tạm biệt thầy”.

Khu cơ sở và khu phổ thông chỉ cách nhau hai tòa ký túc xá cho công nhân viên chức, từ đó về sau, Lương Thừa thường xuyên gặp được Đoạn Tư Tồn trong trường học. Anh không hề chào hỏi, nhưng Đoạn Tư Tồn thì lần nào cũng mỉm cười với anh.

Sau đó nữa, nhờ điểm thi đầu vào cấp ba cao nhất thành phố nên anh được tuyển thẳng đến trường phổ thông số Bảy, vào ngày hội chào đón học sinh mới năm lớp Mười, anh biết được Đoạn Tư Tồn là giảng viên đại học được mời về. Cũng chính vào ngày đó, Đoạn Tư Tồn gửi đơn xin làm chủ nhiệm lớp chuyên tự nhiên.

Ba năm cấp ba, cả lớp ai cũng nhìn ra được Đoạn Tư Tồn rất coi trọng Lương Thừa, nhưng vì Lương Thừa quá xuất sắc cho nên ngoài ngưỡng mộ ra thì mọi người cũng chẳng cảm thấy gì.

Nhưng Lương Thừa lại không quen cho lắm, dù Hạ Tiệp cũng có lúc bận rộn, nhưng Đoạn Tư Tồn thì đối xử với anh rất tốt, từ học tập cho đến cuộc sống, sự quan tâm của ông dần dần vượt quá phạm vi trách nhiệm của giáo viên đối với học sinh.

Anh nhớ lần đầu tiên Đoạn Tư Tồn phát hiện ra trên người anh có vết thương, phản ứng của ông đủ khiến anh chuyển từ ngờ ngợ sang nghi vấn.

Anh biết rõ lai lịch của mình, từ khi anh hiểu chuyện thì cha nuôi đã nói với anh, anh là một thứ rác rưởi bị bỏ rơi ở bệnh viện, anh cũng từng ảo tưởng không biết cha mẹ ruột có mang anh về hay không.

Mãi cho đến tận tết Dương lịch học kỳ một năm lớp Mười hai, trên hội trường tổ chức liên hoan. Giữa buổi Lương Thừa trốn về phòng học cho yên tĩnh, anh chợt phát hiện ra một món quà ở trong ngăn bàn. Là một đôi băng tay thể thao, Đoạn Tư Tồn để lại lời nhắn dặn dò anh phải biết kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi.

Anh tự tiện chui vào văn phòng, trên bàn Đoạn Tư Tồn bày đầy những tấm thiệp chúc mừng do học sinh tặng, anh sợ người khác nhìn thấy nên mở ngăn kéo ra bỏ đôi băng tay vào.

Nhưng động tác của anh khựng lại giữa chừng, anh nhìn thấy một tấm ảnh ở trong ngăn kéo —— là ảnh chụp chung của Đoạn Tư Tồn cùng một cô gái trẻ, trông Đoạn Tư Tồn xấp xỉ ba mươi tuổi.

Trực giác và hoài nghi của Lương Thừa sai khiến anh, anh cầm tấm ảnh lên xem thật kĩ, lật ra mặt sau, có một hàng chữ nắn nót viết “Tặng anh làm kỉ niệm”.

Kí tên: Lương Tiểu An.

Không biết Đoạn Tư Tồn quay về lúc nào, ông đứng ở cửa trong bộ dạng căng thẳng.

Lương Thừa quên mất giọng điệu mình khi đó thế nào, chỉ nhớ đã nói: “Em được cha mẹ nhận nuôi.”

Đoạn Tư Tồn gần như đang thừa nhận: “Thầy biết.”

Lương Thừa đợi câu tiếp theo, nhưng Đoạn Tư Tồn lại lựa chọn giữ im lặng. băn khoăn, sợ sệt, tóm lại là sau một hồi cân nhắc đắn đo thì không nói gì hết. Lương Thừa đóng ngăn kéo lại, rung lên một tiếng “sầm”.

Anh không đào sâu, sụp đổ hay là làm ầm một trận.

Chỉ có đúng một lần duy nhất anh phát tín hiệu cầu cứu, nhưng lại bị vứt bỏ lần nữa.

Lương Thừa xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, những chuyện vụn vặt về sau anh cũng chẳng nhớ kĩ, sau đó anh giết người, đầu thú, rồi ngồi tù.

Đoạn Tư Tồn từng đến trại giam thăm anh, nhưng chỉ có một lần, tặng anh vài quyển sách để giết thời gian.

Chính là đống tài liệu và giáo trình mà tám năm trước Kiều Uyển Lâm đã chụp trộm.

Tối đó cháo nóng nguội lạnh, Kiều Uyển Lâm nghe xong tất cả thì làm thinh rất lâu, cậu từng đưa rất nhiều bản tin lớn nhỏ, nhưng giờ phút này lại khó mà bày tỏ được một câu cảm nhận.

Cậu nhổm dậy quỳ trên giường, ôm chặt Lương Thừa vào lồng ngực mình.

Lương Thừa nghiêng mặt vùi đầu càng sâu, anh nói: “Anh không muốn gặp ông ta, tám năm trước đã không muốn rồi.”

Khi đó Đoạn Tư Tồn có gia đình riêng, cô gái trên tấm ảnh không phải là vợ ông, ông không kìm lòng được, lấy thân phận thầy giáo để tiếp cận Lương Thừa, nhưng lại chẳng hề có can đảm nhận lại con.

Kiều Uyển Lâm hiểu ra mọi chuyện, hiểu được thái độ của Lương Thừa, hiểu được tại sao con chó ông nuôi lại tên là Cam Nhỏ, và hiểu cả câu báo ứng trên xe nữa.

Năm xưa Lương Thừa chống đối việc làm trợ giảng, chính là vì… nhưng cuối cùng lại chấp nhận, là vì cậu, vào lúc cậu đang vui vẻ hớn hở thì Lương Thừa đã phải nhẫn nhịn những gì?

Mũi Kiều Uyển Lâm chua xót, tim đau đến độ cả khoang ngực đều bị bóp nghẹt. Lương Thừa móc lấy eo cậu, đổi khách thành chủ túm cậu ngồi lên chân mình, cúi đầu vùi sâu vào hõm vai cậu.

“Em xin lỗi.” Cậu vuốt ve mái tóc ngắn của Lương Thừa, vô cùng áy náy, “Xin lỗi anh…”

Lương Thừa lại nói: “Đừng giận anh nữa.”

Kiều Uyển Lâm gật đầu như giã tỏi, hối hận nói: “Nếu như thời gian có thể quay ngược lại tám năm trước, em nhất định sẽ không ép anh, em hư quá.”

Lương Thừa thả lỏng hàng lông mày, sau khi ra tù cuộc sống anh rất mờ mịt, những ngày làm trợ giảng đó khiến anh xác định được anh muốn tiếp tục đi học, “Chuyện này không trách em được, hơn nữa mỗi lần mượn thân phận trợ giảng để bắt nạt em, anh thấy rất vui.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Anh bắt nạt em cả đời luôn cũng được, nhưng mà bất kì ai cũng không được bắt nạt anh nữa.”

Tất cả những bí mật và đáng tiếc đã chôn giấu quá lâu, Lương Thừa không ngờ có ngày được nói ra, anh cảm thấy may mắn nhờ có sự tồn tại, an ủi và bầu bạn của Kiều Uyển Lâm, đây mới là thứ anh cần hơn.

Ăn cơm tối xong, sợ phụ huynh nhìn ra được tâm trạng bất ổn nên Lương Thừa về phòng nghỉ ngơi sớm.

Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp ở phòng khách xem điện thoại, đêm về khuya, Hạ Tiệp về phòng tắm rửa, Kiều Văn Uyên nhớ ra quên tưới cây nên mặc áo khoác ra ban công.

Kiều Uyển Lâm theo sau, đứng run cầm cập trong gió lạnh.

“Con lại muốn cảm lạnh à?” Kiều Văn Uyên nói, “Mau vào phòng đi, ra hóng hớt làm gì.”

Kiều Uyển Lâm nói thẳng vấn đề: “Ba, ba có thể đối xử tốt với Lương Thừa thêm chút nữa không?”

Kiều Văn Uyên giật mình, trước giờ ông không được tính là kiểu người hiền từ, còn từng trở mặt với con trai ruột, nên ông tự kiểm điểm: “Sao, ba có chỗ nào làm chưa tốt à?”

“Là chưa đủ,” Kiều Uyển Lâm không rõ ba
mình biết được bao nhiêu, “Dù sao thì dì Hạ thương con, cho nên ba cũng phải thương anh con, sau này phải quan tâm nhiều tới anh ấy.”

Kiều Văn Uyên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Lương Thừa ở bệnh viện có chuyện gì không vừa ý à?”

Bản thân Kiều Uyển Lâm còn chưa tiêu hóa được những chuyện đó, logic không theo kịp, bèn dùng một câu đánh vào điểm quan trọng nhất: “Trước giờ con vẫn chưa nói với ba, Lương Thừa chính là người học sinh đã cứu con ở trên đường.”

Kiều Văn Uyên hết hồn: “Sao con không nói sớm?”

Ông đặt bình tưới xuống rồi đi ngay, chắc là Lương Thừa ngủ rồi nên phanh gấp, quay lại lườm Kiều Uyển Lâm, bực bội đến luống cuống: “Con đó… sắp hai mươi lăm rồi mà vẫn chẳng biết hành xử!”

Kiều Uyển Lâm tắt hết đèn, hành lang tối om, cậu mở cửa chui vào phòng cho khách.

Phòng này diện tích khá nhỏ, thoang thoảng mùi tạo giáp (*) quen thuộc, cậu đóng cửa khóa lại, đường nét người trên giường cựa quậy một chút.

(*) tạo giáp: một loài cây gỗ

Giấc ngủ Lương Thừa khá nông nên tỉnh giấc, mở đèn ngủ rướn người dậy, không ngờ ngay trước mắt cha mẹ mà Kiều Uyển Lâm lại to gan đến thế.

“Anh ơi, hình như em lại sốt rồi.”

Lương Thừa định đi lấy nhiệt kế, nhưng Kiều Uyển Lâm đã tiến lên trước một bước, bò lên giường, vén chăn nằm sấp lên người anh, anh luồn tay qua lớp áo sờ da thịt cậu, nói: “Hơi nóng.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Nên em làm ấm chăn cho anh nè.”

Lương Thừa ôm cậu trở mình đè cậu bên dưới, hỏi: “Không sợ ba mẹ biết à?”

“Không sợ.” Kiều Uyển Lâm rất nghiêm túc, dường như cậu không còn sợ gì nữa, “Anh quan trọng nhất.”

Lương Thừa luôn có thể cảm nhận được sự lấy lòng và quan tâm đến từ Kiều Uyển Lâm, trong quá khứ anh có thể ra vẻ mất kiên nhẫn để che giấu, nhưng bây giờ thì không làm nổi, chỉ biết giao nộp vũ khí đầu hàng thôi.

Anh muốn tìm lại chút thể diện, bèn tính sổ: “Hôm nay chơi với chó có vui không?”

Dù gì cũng là chó của Đoạn Tư Tồn, Kiều Uyển Lâm trả lời trái lương tâm: “Chỉ đến thế thôi.”

Lương Thừa nói: “Anh thấy em vui lắm mà.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Em giả vờ đó, border collie khờ quá chừng.”

“Xạo thế.” Lương Thừa cười, “Đó là giống chó có IQ cao nhất đấy.”

Kiều Uyển Lâm do dự một lát, toét miệng ra, nói: “Vậy thì chưa chắc đâu, tại anh chưa từng thấy con nào thông minh hơn thôi.”

Ánh mắt Lương Thừa trở nên vi diệu, gọi: “Lâm Lâm?”

Kiều Uyển Lâm: “Gừ.”

Lương Thừa xòe lòng bàn tay ra: “Bắt tay.”

Kiều Uyển Lâm giơ tay lên lắc lắc cái chuông rồi đặt lên tay anh.

Lương Thừa nói: “Chúc tết đi.”

Kiều Uyển Lâm móc lấy bàn tay anh giơ lên, cào cào mấy cái.

Lương Thừa bị cậu chọc cười, lại ra lệnh: “Làm nũng.”

Kiều Uyển Lâm suy nghĩ hai giây rồi vén áo lên, để hở phần bụng rồi ưỡn qua ưỡn lại.

Lương Thừa nói: “Không phải cái này.”

“Gừ. Lắm chuyện.” Kiều Uyển Lâm mắng người ta một câu.

Lương Thừa cúi xuống ghé mặt lại gần, cậu ngoan ngoãn dán môi lên, vậy chắc là cái này rồi, cậu bị hôn đến nỗi thở hổn hển, bụng căng lên một lớp cơ thịt mỏng.

Tiếng WeChat vang lên.

Lương Thừa buộc phải dừng lại, vì công việc nên phải kiểm tra tin nhắn tức thời, anh trở mình cầm điện thoại ở đầu giường lên.

Kiều Uyển Lâm dính lên lưng anh, hỏi: “Muộn thế này rồi mà bệnh viện còn có chuyện nữa sao?”

Lương Thừa nói: “Là ba em.”

“Hả?” Kiều Uyển Lâm thò đầu ra nhìn, trên màn hình là một đoạn văn dài.

Kiều Văn Uyên gửi: Lương Thừa, không biết con ngủ chưa, mong rằng sẽ không làm phiền giấc ngủ của con. Chú là người không giỏi biểu đạt, không biết nói những lời quan tâm, không hiểu được những muộn phiền của người trẻ các con. Nếu có bất kì khó khăn nào, về công việc, cuộc sống, tình cảm, kinh tế, chỉ cần có thể thì chú đều sẽ giúp hết mình. Con là ân nhân cứu mạng của Uyển Lâm, bây giờ cũng là con của chú. Chú tự nhận mình cũng được xem là một người cha đủ tiêu chuẩn, sẵn lòng từ từ tiến bộ, yêu thương hai anh em các con, để chúng ta trở thành một gia đình hạnh phúc.

Lương Thừa nhất thời không biết nói gì, đọc đi đọc lại mấy lần, vì quan hệ với Kiều Uyển Lâm nên anh kính trọng Kiều Văn Uyên, nhưng trong lòng không hướng về mối quan hệ cha dượng.

Hồi sau, anh hỏi: “Anh phải trả lời thế nào đây?”

Kiều Uyển Lâm đọc lên câu mình thường hay dùng: “OK, nhận được rồi.”

Lương Thừa: “…”

Một đêm ngủ chưa bao giờ ngon lành đến thế, hôm sau tỉnh dậy Lương Thừa dồi dào tinh thần, vừa mở cửa ra thì thấy Kiều Văn Uyên mặc trang phục thể thao từ phòng ngủ chính đối diện đi ra.

Kiều Uyển Lâm vẫn chưa dậy, anh lẳng lặng đóng cửa lại, nói: “Chú Kiều, chào buổi sáng.”

Kiều Văn Uyên nhớ tới tin nhắn kia thì hơi lúng túng, ông hắng một tiếng: “Sao không ngủ thêm lát nữa đi, mới sáu giờ rưỡi thôi.”

“Con không buồn ngủ nữa.” Tối qua Lương Thừa chưa trả lời, anh thấy hơi ngượng, “Chú định đi tập thể dục sao ạ?”

Kiều Văn Uyên nói: “Chạy một vòng trong tiểu khu thôi, tiện thể mua đồ ăn sáng. Con không thích ăn tàu phớ đúng không, chú thấy lần nào con cũng uống sữa đậu nành.”

Lương Thừa câu nệ: “Hay là để con đi mua cho.”

Kiều Văn Uyên chà xát bàn tay, đặt lên vai anh, nói: “Hai chúng ta cùng đi đi, thật ra chú rất ngưỡng mộ mấy phụ huynh dẫn con cái đi đá bóng này, chơi thể thao này, nhưng tiếc là sức khỏe Uyển Lâm không tốt, chú không dám mạo hiểm.”

Trong quá trình trưởng thành khuyết thiếu tình yêu của cha cho nên Lương Thừa cũng chưa được trải nghiệm bao giờ, bây giờ gần ba mươi rồi anh lại có cơ hội. Anh muốn thử một lần, mang theo cảm xúc chờ mong theo Kiều Văn Uyên ra khỏi nhà.

Đi xuống bậc thềm, anh hỏi: “Chú Kiều, Uyển Lâm có ghen tị không?”

Kiều Văn Uyên không hé răng về lời phó thác của Kiều Uyển Lâm, trả lời như thật: “Cũng có thể, nó nhỏ nhen lắm.”

“Vậy…”

Kiều Văn Uyên nói: “Vậy chúng ta mua thêm cho nó một cái bánh ngọt.”

Chân trời ban mai ánh lên màu đỏ cam, Lương Thừa khẽ cười, chạy về phía vầng thái dương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện