“Ngươi nghe chuyện này ở đâu?”
Ngự Thiên Dung khẽ cười nói: “Ta nói thật đó, chuyện này là kết quả do rất nhiều bác… Đại phu nghiên cứu ra, cũng đã trải qua thực nghiệm chứng minh.”
“Sao ta không biết?”
“Hứ, thiên hạ to lớn, chuyện ngươi không biết còn nhiều!” Ngự Thiên Dung bĩu môi.
Tịch Băng Toàn ha ha cười, “Tỷ như —— “
“Tỷ như ngươi có biết có thứ có thể bay ở trên trời, còn chở rất nhiều người, chỉ trong chốc lát có thể bay từ tây sang nam không? Tỷ như ngươi có biết có một loại vũ khí, có thể ở trong nháy mắt hủy diệt một quốc gia không?”
Sao có thể! Tịch Băng Toàn hồ nghi nhìn nàng, “Phu nhân, ngươi đang trêu ghẹo ta phải không?”
Ngự Thiên Dung vỗ bàn tay đang có ý đồ nhân cơ hội sỗ sàng mình, “Tin hay không tùy ngươi, bất quá, chỗ các ngươi không thể chế tạo mấy thứ lợi hại đó được, cho nên nói cho ngươi nghe cũng vô ích.”
“Cũng không nhất định là vậy, nếu có thực, dựa vào cái gì nói người chỗ chúng ta không chế được? Chẳng lẽ chỉ có người ở Ly Quốc mới có thể —— “
“Không phải, là người ở niên đại này không chế được.”
“Vậy thì —— “
Ngự Thiên Dung đứng lên nhún nhún vai, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nói cho ta chuyện sinh ý đi, ngươi còn chưa kể rõ tình huống cho ta nghe a!”
Tịch Băng Toàn không hài lòng nhìn nàng, nói một nửa rồi ngừng thực làm cả khẩu vị, nữ nhân này, thật sự là… Ai, “Chuyện sinh ý chuyện không cần vội, chúng ta vừa mới đến, cứ nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta dẫn ngươi đi xem ngôi chùa đó, chỉnh thể hẳn là đã xây được kha khá, bên trong thì còn cần ngươi tới thêm vào.”
“Vì sao đối phương lại —— “
Tịch Băng Toàn đắc ý cười nói: “Dĩ nhiên là có quen với ta, biết người hợp tác của ta là một tài nữ nên cho ta một cái cớ kiếm tiền a!”
“Hứ, có thật không vậy, ngươi không phải nói người kia rất tin phật sao! Sao dễ dàng…”
“Phu nhân cứ nhìn ta mà xem, đem chuyện này giao cho người như ta, sao lại nói làm qua loa? Người bình thường ta còn lười tiếp a!”
Ách, thế này có giống người làm ăn buôn bán sao? Cung cấp phục vụ còn làm cao hơn so với người ta tới cửa hưởng thụ phục vụ!
…
An an ổn ổn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung liền đến nói với Tịch Băng Toàn muốn đi khảo sát thực địa.
Nghe nói ngôi chùa kia nói lớn không phải rất lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Ở vùng ngoại ô kinh thành Thanh Quốc, nó nằm giữa những dãy núi, là một “Thâm sơn tàng cổ tháp” điển hình.
Dưới chân núi có một tấm bia đá lớn chỉ đường, xuyên qua đường đèo quanh co khúc khuỷu lên giữa sườn núi là có thể nhìn thấy ngôi chùa khí thế to lớn.
Con đường rừng không nhỏ chút nào, vừa đủ xe ngựa xoay trở, độ dốc cũng thực bằng phẳng, xe ngựa loại thường cũng có thể đi được, dĩ nhiên là đường xá có chút xa xôi, phải đi một vòng rồi một vòng mới lên.
Như vậy kể ra cũng rất thuận tiện cho nữ quyến của các gia đình giàu có đến thăm viếng, vì vậy, mặc dù chùa còn chưa xây xong, đã có không ít người đến.
Nhóm người