“Phải rồi, Tư Duyên a, chừng nào con rảnh thì nhớ đến nhà thăm lão bà này a, trong nhà chỉ có mỗi một người già như ta thật sự là rất buồn chán, mà tên tiểu tử Băng Toàn này cứ suốt ngày chạy ra bên ngoài, ai!”
“Được, lão tổ yên tâm đi, chờ ta làm xong việc này, sẽ đến tìm bà ngay.
Đến lúc đó bà cũng có thể dẫn người đến thăm làm ta rạng rỡ a!” Tư Duyên hì hì cười, không chút do dự đáp ứng, nói xong còn nháy mắt với Tịch Băng Toàn mấy cái, Tịch Băng Toàn lại không để ý tới hắn.
Sở dĩ Tịch Băng Toàn không thích ở Tịch phủ mà muốn sống một mình, chính là ngại một khi về đến căn nhà kia, các vị trưởng bối nhà hắn sẽ không quên ám chỉ chuyện hắn nên cưới vợ sinh con, thậm chí còn an bài đủ loại sắc nữ chờ hắn đến sủng hạnh! Hắn thích làm theo ý mình, không thích nhận thứ người khác ép cho mình, bởi vậy, hắn dứt khoát không về, cho dù có về, cũng tuyệt không qua đêm!
Tịch lão tổ thấy Ngự Thiên Dung vẫn im lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện, khuôn mặt tươi cười, tựa như một tiểu thư khuê các nhu thuận, trong lòng có chút vui mừng.
Lúc nàng bà nghe tôn tử nói nàng là hậu nhân của danh môn, nhưng không thích dựa vào thế lực của gia tộc mình, một mình sống độc lập bên ngoài, làm ăn cũng có chút thành tựu, đã vậy còn là người hợp tác của tôn tử a.
Tôn tử nhà mình là người thế nào nàng rất rõ ràng, có thể lọt vào mắt tên tiểu tử này, tất nhiên là có chỗ hơn người.
Nữ tử này là người có trí tuệ, đối với người ngoài lại ôn hòa thủ lễ, bộ dáng rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật khó khiến bà không thích a! Vẻ mặt Tịch lão tổ nhìn Ngự Thiên Dung cũng càng lúc càng ôn hòa, “Ngự cô nương, ngày thường người thường làm cái gì để tiêu khiển a?”
Ngự Thiên Dung nghe Tịch lão tổ hỏi, vội vàng hoàn hồn, “Ta thích vẽ tranh, đọc sách, thỉnh thoảng cũng đàn vài khúc linh tinh.
”
“Nga, nói như vậy, họa nghệ của Ngự cô nương hẳn là không tệ?” Cầm kỳ thư họa đều biết, đây chính là chuyện tốt a! So với một nữ tử chỉ biết làm ăn thì tốt hơn nhiều.
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Cũng tạm.
”
“Xem Ngự cô nương tự tin như vậy, hẳn là rất đắc ý với họa nghệ của mình, không bằng biểu diễn ngay tại đây, giúp chúng ta có dịp mở mắt một phen?” Chúc Mạn Hương đã sớm bất mãn khi thấy Tịch lão tổ cảm thấy hứng thú với Ngự Thiên Dung, lúc này lại nhìn ra lão tổ cư nhiên càng có ý thưởng thức nàng ta, trong lòng càng thêm bất mãn, nàng cảm thấy nữ nhân này khẳng định là loại luôn tự cho mình là giỏi giang, nhưng thực tài lại chẳng bao nhiêu.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Tịch Băng Toàn một cái, trong ánh mắt tựa hồ biểu lộ một chút không vui, Tịch Băng Toàn lập tức mở miệng nói: “Nếu hiện tại phu nhân không tâm tình để vẽ thì không cần để ý, hôm nay ta chỉ định mang phu nhân đến du ngoạn, không muốn phu nhân phải vất vả.
”
Chúc Mạn Hương sắc mặt liền xanh mét, Tịch Băng Toàn như vậy không phải là đang che chở nàng ta sao! Trước mặt mọi người mà lại từ chối yêu cầu của nàng, hừ, sợ là không dám để cho nàng ta mất mặt đi! Nghĩ