Tịch lão tổ ly khai, Chúc Mạn Hương không ai giữ nàng lại đương nhiên cũng không thể mở miệng đòi ở lại, nàng vốn là cùng Tịch lão tổ đi dạo, nếu một mực muốn ở lại sẽ làm người khác nghĩ ngợi, nàng cũng không muốn vì một chút nhất thời khiến biểu ca cảm thấy nàng là một nữ tử tâm cơ sâu nặng.
Bất quá, trước khi rời đi, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, chỉ tiếc Ngự Thiên Dung lười đáp trả ánh mắt của nàng mà thôi.
“Phu nhân, bức tranh này…”
Ngự Thiên Dung ánh mắt lành lạnh, lại nói: “Bỏ đi!”
Tư Duyên ngẩn ra, “Ngự phu nhân, ta thấy hay là tặng cho ta đi, chỉ là bị hủy một chút, phần còn lại vẫn tốt lắm, lưu trữ vẫn rất có giá trị!”
“Giá trị?” Ngự Thiên Dung liếc hắn một cái, vẻ mặt không đồng tình, khẽ cười nói: “Xem ra Tư Duyên công tử không giống với người bình thường a, tùy ngươi đi!” Trong mắt nàng, một bức tranh đã có vết bẩn, chính là không hoàn mỹ, giá trị cũng rơi xuống thảm hại.
“Không biết ý Ngự phu nhân là sao?”
“Trong mắt ta, phàm là thứ gì bị người khác phá hư đều là không hoàn chỉnh, nếu để lại dấu vết chướng mắt, ắt sẽ ảnh hưởng tâm tình sau này.”
Như vậy có phải rất hà khắc không a, yêu cầu đối vật còn như vậy, đối với người không chừng càng thêm hà khắc! Tư Duyên bỗng có chút đồng tình nhìn sang Tịch Băng Toàn, Tịch Băng Toàn liếc trắng mắt: nhiều chuyện!
Nhưng Tư Duyên vẫn cố tình hỏi thêm một câu, “Ngự phu nhân, theo cách nói của ngươi, nếu một người làm chuyện gì đó khiến ngươi không thoải mái, vậy chẳng phải là ngươi lại càng không thích người đó?”
Ngự Thiên Dung nghe vậy mỉm cười, “Người và vật khác nhau, bất quá, nếu là chuyện không thể tha thứ, đương nhiên cũng giống nhau.”
Lời này làm cho lòng Tịch Băng Toàn trầm xuống, lần đó hắn làm như vậy có phải là không thể tha thứ?
Tư Duyên không bỏ sót vẻ mặt thoát biến đổi của Tịch Băng Toàn, lòng thầm nghi hoặc, chẳng lẽ tên kia đã chuyện gì khiến Ngự phu nhân cảm thấy không thể tha thứ? Bằng không mặt sao lại thối thành như vậy ? Đáng thương a!
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục đi dạo đi!”
Ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng, đi dạo quanh ngôi chùa.
Đi vào một mảnh rừng trúc, Ngự Thiên Dung khẽ cảm thán, thân trúc màu tím, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ẩn hiện dưới lớp lá xanh, rất là tươi đẹp.
Rừng trúc được trồng xen kẽ núi đá trong đình viện, thật có một phen tình thú! Đây hẳn là trúc tía! Thật đẹp a!
Nàng vốn không biết trúc có một giống tên là trúc tía, một lần tình cờ đọc một bài thơ trên internet mới biết, bài thơ đó rất hay, Ngự Thiên Dung nhớ lại, khẽ cười, nhẹ giọng ngâm:
“Cảnh xuân tươi đẹp thuần sắc tía, tam sinh phổ lý lục vô duyên.
Từng hoài mộng ảnh diêu hoa lạc, tự hứa li môn tẩm lộ hàn.
Sổ tái tử phong ngưng ngạo khí, quần áo gầy vũ mang trúc hiền.
Vì sao không hỗn phương trần hạ? Bản tính tồn tại tự tại tiền.”
*Đừng hỏi ta bài thơ trên nghĩa là gì, ngoại trừ câu đầu, toàn bộ đều tốt đen như đêm 30*
Tư Duyên ngạc nhiên nhìn Tịch Băng Toàn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: ngươi nói họa nghệ nàng tốt, nhưng không có nói nàng làm thơ cũng tốt, chẳng lẽ nàng là nữ tử cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông?
Tịch Băng Toàn nhún nhún vai, ý bảo chính mình cũng không rõ lắm.
“Thơ Ngự phu nhân thật sự là…”
“Ngừng, bài thơ này không phải của ta, ta chỉ là