Tịch lão tổ căng thẳng nhìn tình hình trước mắt, những người này rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, người người thân thủ không tệ, ngay cả Băng Toàn giờ cũng đã bị thương, nhóm người khẳng định duy trì không được bao lâu.
Bà đương nhiên cũng nghe ra ý của gã hồng y nhân, biết bọn họ đến vì Ngự Thiên Dung, nhưng người mà tôn tử để ý lại là nàng nên bà cũng không thể trách cứ gì.
Cảm nhận được ánh mắt của Tịch lão tổ, Ngự Thiên Dung quay sang nhìn bà, ôn hòa cười.
Không biết vì sao, Tịch lão tổ thấy nàng cười, trong lòng bỗng dưng nhất an.
Ngự Thiên Dung thu hồi ánh mắt, tiếp tục quan sát tình hình giao chiến, gã hồng y nhân kia vẫn không động thủ, chỉ đứng một bên xem cuộc chiến.
Xem ra thực lực của hắn hẳn là đứng đầu trong số những người áo đỏ, nếu chỉ có một mình hắn, Tịch Băng Toàn hẳn là có thể đối phó, với điều kiện tiên quyết là phải giải quyết bọn người mặc áo đỏ đang vây khốn hắn.
Nhưng phải làm thế nào để giải quyết bọn họ trước đây?
Gã hồng y nhân vẫn luôn chú ý Ngự Thiên Dung, lúc này thấy nàng nhíu mày, hắn không khỏi cười khẽ: “Phu nhân, chuyện gì khiến cho ngươi sầu não vậy?”
Thực khó chịu, người này, từ ánh mắt đến giọng điệu đều khiến nàng không thoải mái! Còn có, hắn vì sao cứ kêu nàng là “Phu nhân”, nếu là kẻ địch, dùng thân phận trước kia của nàng hẳn là kêu “Hộ Quốc phu nhân” a!
“Phu nhân, không cần ưu sầu, đến lúc cuối cùng, ta sẽ tự mình đưa ngươi đi, nhất định sẽ làm ngươi thoải mái ra đi!” Thanh âm chói tai của gã hồng y nhân lại truyền đến.
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn hắn, cười khẽ, “Nếu ngươi có cơ hội, ta sẽ suy nghĩ nên cám ơn ngươi.”
“Biểu ca —— “
Bỗng nhiên, Chúc Mạn Hương thét lên kinh hãi, mọi người đều quay sang nhìn Tịch Băng Toàn, Ngự Thiên Dung cũng đưa mắt nhìn qua, phát hiện cánh tay của Tịch Băng Toàn bị một kẻ mặc áo đỏ hung hăng đâm một kiếm, Chúc Mạn Hương chính là bị cảnh máu tươi chảy ra làm kinh hách.
Bất quá bản thân Tịch Băng Toàn một chút nhăn mặt cũng không có, vẫn chuyên tâm đối địch.
Xem ra hắn đang cố tìm sơ hở của Tam Tinh Trận, đáng tiếc, vẫn chưa tìm được.
Nhóm người này thật khó giãy ra a! Ngự Thiên Dung khẽ cắn môi, theo thói quen xoắn lọn tóc bên mang tai, đắm chìm trong suy nghĩ của mình…
Phải làm thế nào đây? Nếu chế phục hết cả đám người áo đỏ, gã hồng y nhân đó sẽ càng thêm phòng bị mình, tốt nhất chỉ nên hạ gục hơn phân nửa nhân.
Tiếc thật, nếu Độc Quái có thể chế ra ám khí “bạo vũ lê hoa” thì tốt rồi, như vậy chỉ cần tẩm dược lên là tập kích những người chung quanh!
Ừm, khi trở về nhất định phải đề nghị với Độc Quái tiền bối một chút!
Lúc này bỗng có một tiếng tiêu truyền đến, ai oán ủ dột, tựa hồ như đang kể nỗi khổ của chủ nhân… “Uy, nữ nhân, ta có thể giúp ngươi giải quyết bọn người kia, chỉ cần ngươi làm cho ta cao hứng lên!”
Bỗng nhiên xuất hiện một người mang một cái mặt nạ màu vàng, dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.
Khuôn mặt được mặt nạ che kín, Ngự Thiên Dung chỉ có thể nhìn đôi mắt hắn, vừa lạnh lùng lại mang một chút bất cần.
Hắn là nhìn Ngự Thiên Dung nói chuyện, Ngự Thiên Dung thực khẳng định mình không biết kẻ mang mặt nạ màu vàng này, bất