Ngự Thiên Dung cười không đáp, chỉ là liếc mắt nhìn hắn, làm việc phải có thứ tự trước sau thôi, huống chi nàng là chủ tử đó nha, cũng xem như là áo cơm cha mẹ a! Đương nhiên phải thiên vị nàng mới đúng.
Phượng Hoa rất là thèm nhỏ dãi nhìn chiếc bình sứ nhỏ, “Phu nhân, dù sao ngươi cũng không dùng hết, không bằng chia cho ta một chút đi!”
Ngự Thiên Dung nghe vậy, nhàn nhã cất kỹ chiếc bình sứ nhỏ vào trong người, ý tứ thực rõ ràng, sẽ không cho ngươi đâu!
Phượng Hoa bất mãn oán giận, “Lão già kia thật sự là không phúc hậu, còn nói cái gì không có, rõ ràng đã phối chế xong hết lại một chút cũng không cho ta! Thật sự là rất đáng giận!”
“Được rồi, nhanh làm chính sự đi, vết thương trên mặt Trì Dương cũng không sao, nam tử hán đại trượng phu bị để lại sẹo càng có nam nhân vị, ba người cùng đi sẽ làm việc nhanh hơn!”
…
“Chậc chậc —— phu nhân, ngươi này ăn mặc kiểu này, nhìn rất bắt mắt a!”
Phượng Hoa vẻ mặt trêu chọc đánh giá bộ dạng Ngự Thiên Dung sau khi đổi nam trang.
Trừ bỏ dáng người nhỏ gầy một chút, diện mạo thanh tú một chút, cũng tạm xem là một nam tử phong độ, tuấn tú lịch sự a!
Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc hắn một cái, “Nói nhiều, đi thôi! Bất quá, ngươi có chắc là bọn họ đi vào đây không?” Ngự Thiên Dung chỉ tay vào một tòa đại viện rực rỡ, bên trong truyền ra thanh âm rất khiến người ta mẫn cảm, mấy mỹ nữ đứng ở cửa kia chính là chiêu bài sống của cửa hiệu này!
Thanh lâu!
Đúng vậy, chỗ đầu tiên Phượng Hoa mang nàng đến là một thanh lâu.
Lúc đánh nhau với bọn người mặc áo đỏ, hắn cố ý bỏ bột phấn lên người bọn họ, trước mắt, hắn chính là dựa vào mùi của bột phấn mà tìm đến đây.
Phượng Hoa nhún nhún vai, rất vô trách nhiệm trả lời: “Câu này phải hỏi thuốc của lão nhân và vật nhỏ này.”
Thuốc bột là một loại thức ăn do Độc Quái đặc biệt chế tạo, chuyên môn dùng để cho Nghi Điểu ăn, chỉ cần có nghe mùi hương, cho dù là cách hai ba ngày bay, con chim này vẫn có thể ngửi được, theo mùi hương mà bay tới người có dính thuốc bột.
Bởi vậy, vật nhỏ này líu ríu mấy tiếng liền mang bọn họ tới đây, lúc này còn dùng sức rướn người nhìn vào đại viện!
Ngự Thiên Dung thở dài, “Một khi đã như vậy, chúng ta mau vào thôi!”
“Phu nhân, đây là làm chính sự, nên bạc phải do ngươi phụ trách nha!”
Ngự Thiên Dung mới vừa nâng chân lên đột nhiên chững lại, xoay mạnh người một cái, hung hăng đẩy Phượng Hoa, “Đi vào làm chuyện của ngươi đi, suốt ngày cứ dong dài!”
Phượng Hoa lảo đảo vài bước tới cửa, lập tức có mấy mỹ nữ xông ra tiếp đón, “Công tử, vào trong ngồi đi a!”
Phượng Hoa quay đầu liếc xéo nữ nhân nào đó một cái, lập tức tươi cười nhìn vị mỹ nữ bên cạnh, “Được, gọi hồng bài cô nương của Lộng Xuân Lâu các ngươi đến tiếp bản công tử đi!”
Hồng bài? Ngự Thiên Dung nhịn không được liếc hắn một cái, rõ ràng là bóc lột tiền của nàng a!
“Phu nhân, ngươi có chắc là cũng muốn đi vào?” Trì Dương do dự nhìn nam nữ bên trong, nữ tử đi dạo thanh lâu không tốt nha, tin này mà truyền ra ngoài đối với thanh danh của phu nhân tuyệt không tốt!
Ngự Thiên Dung tiêu sái bắt chước người khác mở quạt xoạt một cái, u nhã quạt, “Đi thôi!”
Ách, bộ dáng này thực bĩ, tựa như một hoa hoa công tử! Trì Dương âm thầm líu lưỡi, phu nhân thật đúng là biết diễn!
Lúc này Ngự Thiên Dung là thiếu gia, Trì Dương là hộ vệ, còn Phượng Hoa, căn cứ vào một nguyên nhân nào đó, Ngự Thiên Dung cho hắn đi làm việc một mình, ba người đều mang mặt nạ dịch dung do Độc Quái đặc chế rồi mới xuất môn.
…
Khi Tịch Băng Toàn thu được tin tức, nhóm người Ngự Thiên Dung đã vào trong thanh lâu.
Trong mắt Tịch Băng Toàn chứa đầy tức giận, hộ vệ của hắn cư nhiên để mặc nàng ra ngoài hồ nháo?
Nghe bọn hộ vệ nói nàng nữ phẫn nam trang đi ra ngoài cùng với Phượng Hoa và Trì Dương, sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm.
Bọn họ định đi làm cái gì, không nói hắn cũng đoán được, chính là, nàng không nên đi mạo hiểm!
Bọn hộ vệ cúi đầu, trong lòng âm thầm oán thán: là chính công tử dặn bọn họ phải nghe theo Ngự phu nhân, thế nên Ngự phu nhân muốn đi ra ngoài, bọn họ đương nhiên cho đi a, về phần dịch dung, cũng không ảnh hưởng cái gì, dù sao bọn họ đều nghe ra giọng nói là của Ngự phu nhân, chỉ là nữ phẫn nam trang mà thôi, sư muội của công tử chẳng phải cũng thường mặc như vậy sao?
“Lập tức phái người âm thầm điều tra, xem nàng đi chỗ nào, có tin lập tức nói cho ta biết!” Tịch Băng Toàn nghiêm mặt phân phó hộ vệ.
…
Mà Ngự Thiên Dung lúc này đã vào trong Lộng Xuân Lâu, đi lên nhã gian lầu hai, đợi tú bà mời mỹ nữ đến hầu hạ.
Trì Dương đứng phía sau Ngự Thiên Dung, cảnh giác nhìn chung quanh, khiến nha hoàn bưng nước trà lên có chút sợ hãi, vừa buông nước trà liền rời đi.
Ngự Thiên Dung đang định bưng trà lên uốn, Trì Dương liền đưa tay cản lại, thấp giọng nhắc nhở: “Phu nhân, cẩn thận có độc.”
“Đừng quá khẩn trương, nếu những người đến thanh lâu đều khẩn trương như ngươi thì còn vui vẻ cái gì được a?”
Trì Dương bất đắc dĩ, bất quá vẫn thử nước trà, xác định không có độc mới để Ngự Thiên Dung uống, Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng lắc đầu, khẩn trương quá mức, thật đúng là không tốt a!
…
“Để công tử đợi lâu, thực có lỗi.” Một thanh âm mềm mại truyền đến, bên cạnh cửa xuất hiện một thiếu nữ mặc quần áo vàng rực rỡ, thẹn thùng mỉm cười nhìn nàng.
Ngự Thiên Dung nhìn thoáng qua, trong đầu lập tức hiện lên mấy chữ: thân hình như rắn nước, như hoa như ngọc!
Không hổ là hồng bài!
Đang lúc cảm thán, Ngự Thiên Dung phát hiện vật nhỏ trong người cư nhiên bắt đầu vặn vẹo, nàng nhìn mỹ nữ trước mắt đầy ý vị, xem ra vận khí của Phượng Hoa thực không sai, chọn bậy chọn bạ lại đụng ngay nhân vật mấu chốt a!
Bất động thanh sắc ngồi yên, bình tĩnh phẩm trà, cùng đợi mỹ nữ chủ động hiến ân cần.
Nữ nhân nọ thấy Ngự Thiên Dung ở trước mặt mình lại có thể bình tĩnh như vậy, trong lòng âm thầm kinh ngạc một phen.
Nói thế nào thì nàng cũng coi như là mỹ nữ nhất đẳng, đối với dung mạo của bản thân, nàng hoàn toàn có tự tin, không có mấy nam tử nhìn mình lại không có chút phản ứng… Mà nam tử này thấy thế nào có vẻ không giống người đến tìm hoan?
Tâm tư chuyển động, nàng bãi khuôn