Hinh Dư nao nao, lập tức cười tiễn khách, “Nếu công tử đã có việc, vậy mời đi thong thả, lần sau có rảnh lại đến.” Đi rồi cũng tốt, miễn cho chính mình trong lòng luôn bất an.
Không biết vì cái gì, kể từ lúc nãy, lòng của nàng luôn cứ không yên, rõ ràng không có xảy ra chuyện gì đặc biệt, nàng vẫn cảm thấy lo lắng.
Như người trước mắt này cũng vậy, tuy là đến thanh lâu, nhưng không phải tầm hoa vấn liễu, ngược lại u nhã ngồi nghe khúc nói chuyện phiếm, khách như vậy không phải không có, chỉ là rất ít!
Rời đi Lộng Xuân Lâu, Ngự Thiên Dung khẽ thở dài, phấn son nơi đó thật đúng là không phải thơm bình thường!
Hít sâu mấy hơi, đảo mắt nhìn chung quanh, căn bản không thấy bóng dáng Phượng Hoa, “Trì Dương, Phượng Hoa vẫn chưa đi ra sao?”
“Phu nhân, hắn chắc giờ vẫn đang chơi!” Trì Dương thực thành thật nói.
Căn cứ vào hắn nhiều năm quen biết Phượng Hoa, Phượng Hoa là loại người khi chơi, tuyệt đối không bạc đãi bản thân, nhất định sẽ chơi đến khi ngán mới thôi.
Lần này tên đó nói phu nhân ra tiền dạo thanh lâu, đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này.
Tuy rằng tên đó không háo sắc, bất quá, cũng gần không ít nữ sắc!
Đương nhiên, những lời này hắn không thể nói, bằng không phu nhân sẽ tức giận, nói không chừng số Phượng Hoa sẽ không ổn.
“Trì Dương, Phượng Hoa thích nữ nhân sao?”
A? Trì Dương ngây người hồi lâu mới nói: “Phu nhân, Phượng Hoa không phải đoạn tụ*.”
* đoạn tụ = gay
Ách… Ngự Thiên Dung há hốc mồm, thở dài, “Ý ta là hỏi hắn phong lưu hay không phong lưu, háo sắc hay không không háo sắc? Ví dụ như, hiện tại hắn là đang giúp ta điều tra hay là đang cùng đầu bài thanh lâu mây mưa!”
Trì Dương cười gượng hai tiếng, hắn khó nói a, rất có thể là Phượng Hoa chơi trước làm việc sau, cũng có thể làm việc xong rồi mới chơi, bất quá, mặc kệ là thế nào, bây giờ vẫn chưa xong, có khả năng là còn đang chơi…
Ngự Thiên Dung thấy Trì Dương ấp a ấp úng, không khỏi xoa cái trán, than thở, “Trì Dương, sao ngươi lại thích làm người hiền lành như vậy a? Thực hoài nghi ngươi trước kia là làm sát thủ thế nào!”
“Phu nhân, sát thủ như chúng ta chỉ giết người ngoài, không giết người một nhà!”
Ai!
“Quên đi, chúng ta về trước đi!”
“Thật hiếm có a, phu nhân còn biết về trước nói sau!” Thanh âm lạnh lùng truyền đến, ẩn ẩn tức giận.
Trì Dương nhìn thấy người tới là ai, tự động tránh sang một bên, vờ như không thấy, tận lực làm người tàng hình mắt điếc tai ngơ.
Thấy vẻ mặt bừng bừng tức giận của Tịch Băng Toàn, Ngự Thiên Dung cười gượng, “Như vậy mà ngươi còn nhận ra chúng ta a!”
Tịch Băng Toàn hừ nhẹ một tiếng, chẳng lẽ chỉ cần mang mặt nạ dịch dung liền nhận không ra sao, chỉ nhìn thân thể nàng và đôi mắt này là đủ nhận ra!
“Ách, sao ngươi lại tới đây?”
Tịch Băng Toàn trắng mắt liếc nàng một cái, “Ngươi đoán thử xem?”
Ha ha, tìm nàng? Không thể nào, nàng cũng chỉ mới rời Tịch phủ chưa đến hai canh giờ a!
Tịch Băng Toàn đi đến bên cạnh nàng, cắn răng nói, “Phu nhân, ngươi có phải cảm thấy còn chưa tận hứng?”
“Ha ha, phải… À, không phải, chỉ là đi làm chính sự thôi, đương nhiên cần một ít thời gian nha! Ngươi cũng bận mà, không cần để ý đến ta làm gì, những chuyện bên ngoài việc hợp tác làm ăn, ta sẽ tự mình tận lực giải quyết.”
Lời này nói còn chưa dứt, Tịch Băng Toàn càng thêm nổi giận, cảm thấy cứ như là hắn bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác! Hồng y nhân mạnh như vậy, nàng đã biết rõ thực lực của đối phương,