Không an ổn? Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn Kẻ Mang Mặt Nạ, “Vì sao? Chẳng lẽ sắp có chiến tranh? Có người muốn làm phản?”
Kẻ Mang Mặt Nạ kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, “Sư muội, ngươi mất trí nhớ ngay cả chuyện thường thức này cũng quên sao? Nơi mà ngươi đang ở chính là Tịch phủ, ngươi có biết địa vị của Tịch phủ ở Thanh Quốc không? Chỉ riêng câu ngươi vừa mới nói kia, nếu bị người hữu tâm nghe được, rất có khả năng sẽ mang đến phiền toái lớn cho Tịch Băng Toàn.
”
“Nga, vậy sao!”
Nhìn bộ dạng không thèm để ý của nàng, Kẻ Mang Mặt Nạ bất đắc dĩ, Ngự Thiên Dung nhìn hắn, “Vậy, ừm, sư huynh, ngươi… Dù sao cũng phải nói cho ta biết một cái tên đi nha?”
“Ngay cả tên của ta cũng quên?”
Ngự Thiên Dung ném cho hắn một cái liếc xem thường, tức giận nói: “Vô nghĩa, đã nói là mất trí nhớ, mọi chuyện đều quên không còn một mảnh.
”
“Lam Tĩnh Phong.
Lam nghĩa là màu lam, tĩnh nghĩa là im lặng, phong nghĩa là gió.
”
“Ừm—— cái tên thực tao nhã.
” Ngự Thiên Dung nhìn hắn, không biết khuôn mặt dưới lớp mặt nạ này như thế nào, có khi nào lại là một vị soái ca không a?
“Sư muội, ngươi nghe ta, nhanh chóng rời đi nơi này đi! Tịch Băng Toàn có lẽ sẽ không hại ngươi, nhưng là, những người khác đều đối hắn như hổ rình mồi, ngươi lưu lại chỉ khiến bản thân bị nguy hiểm mà thôi.
”
Xí, làm gì phải nói nghiêm trọng như vậy, nàng thấy Tịch Băng Toàn đâu có chút gì sợ mưa to gió lớn.
“Sư muội!”
“Nga, sư huynh a, có cái gì chỉ giáo?” Ngự Thiên Dung cười hì hì nhìn Lam Tĩnh Phong, một chút cũng không thèm để ý đến nguy hiểm mà hắn nói.
Lam Tĩnh Phong vỗ vỗ trán, hắn thật sự là hối hận, nếu sớm biết sư muội biến thành loại tính tình này, hắn sẽ không đến giúp vui, cứ nghe lời sư phó, để nàng tự sinh tự diệt đi! Vẫn là sư phó anh minh a! Chỉ trách mình lòng mềm yếu!
“Sư huynh, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Có cần ta gọi Tịch Băng Toàn đến bắt mạch cho ngươi, hắn y thuật cũng không tệ lắm đâu!”
“Ngươi ——” Lam Tĩnh Phong buồn bực quay đầu đi chỗ khác, “Sư muội, sư phó chúng ta đã sớm truyền thụ không ít dược lý, chút bệnh tật bình thường không cần người khác hỗ trợ.
Ngươi chẳng lẽ cũng quên?”
Ngự Thiên Dung há hốc mồm, lập tức gật gật đầu, “Đúng vậy, sư huynh, ngươi không nói ta còn không biết đâu! Vậy làm sao bây giờ? Hay là ngươi dạy ta đi?”
Dạy nàng? Lam Tĩnh Phong lập tực lui ra sau hai bước, “Sư muội, ta đã nhắc nhở ngươi, có đi hay không tùy ngươi, ta còn phải đi hoàn thành nhiệm vụ cho sư phó, lần sau gặp lại!”
“Đứng lại!” Ngự Thiên Dung định đưa tay kéo hắn, đáng tiếc, Lam Tĩnh Phong võ công rất cao, nàng ngay cả góc áo cũng chưa chạm đến thì Lam Tĩnh Phong đã biến mất.
Phượng Hoa thiểm tiến vào, nhìn nàng hỏi: “Phu nhân, cần đuổi theo không?”
“Thôi mặc kệ hắn đi!”
“Phu nhân, hắn thật là sư huynh ngươi?”
“Ai mà biết được.
”
“Phu nhân —— “
“Ngươi không nghe thấy là ta nói mất trí nhớ rồi sao!” Ngự Thiên Dung bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, quang minh chính đại nghe lén còn bày đặt dong dài.
Phượng Hoa giật giật khóe môi, phu nhân rõ ràng là trả lời có lệ a! Ít nhất, hắn tuyệt không cảm thấy nàng là người mất trí nhớ, cũng không biết cái tên Lam Tĩnh Phong kia sao cứ thế là tin? Trên vai trái phu nhân chẳng lẽ có dấu hiệu sư muội?
“Phượng Hoa, có rảnh thì đi điều tra tin tức của