Sau khi bọn hạ nhân đều rời khỏi, Tấn Thái phó nhìn Tấn Vô Song hồi lâu, thở dài một hơi, “Vô Song, gia gia biết để con gả cho tịch Tiêu Dao Hầu là ủy khuất con, bất quá, vì bác của con, cũng vì Tấn gia chúng ta, chỉ có thể ủy khuất con.”
“Gia gia, con vốn không thấy ủy khuất, bất quá hiện tại con thực không cam lòng!” Tấn Vô Song nghĩ đến lời đồn bên ngoài liền nhịn không được bốc hỏa.
Tấn Thái phó nhìn nàng, thấm thía nói: “Vô Song, con phải nhớ kỹ, Tiêu Dao Hầu không phải là nam tử mà con nên thích, hắn…”
“Gia gia, nếu bác muốn con gả cho hắn, vì sao con không nên thích hắn? Hơn nữa Tịch Băng Toàn tuy rằng bề ngoài lãnh khốc, nhưng hắn tuấn mỹ bất phàm, tài hoa hơn người… Con thích hắn có gì không tốt?”
Tấn Thái phó thở dài.
Cháu gái này rất tùy hứng, vốn hắn định nhận một nghĩa nữ rồi cho hoàng hậu chỉ hôn cho Tiêu Dao Hầu, như vậy cũng tránh lầm lỡ chung thân hạnh phúc của Vô Song.
Nhưng nàng lại biết việc này, chết sống cũng không cho bọn họ tìm người gả thay.
Hắn chưa từng nghĩ tới cháu gái mình sẽ coi trọng cái tên Tiêu Dao Hầu kia, hắn đúng là tuấn mỹ bất phàm, coi như là một người trẻ tuổi tài hoa hơn người, chỉ tiếc…
“Gia gia —— nói chuyện với gia gia a, con mặc kệ, con nhất định phải loại bỏ nữ nhân kia!”
“Vô Song, việc này sớm không truyền, trễ không truyền, cố tình ngay lúc hoàng hậu hạ ý chỉ cho Tiêu Dao Hầu cưới ngươi lại truyền ra, con không thấy trong chuyện này có gì mờ ám sao?”
Tấn Vô Song sửng sốt một hồi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Hừ, vậy là có kẻ không biết xấu hổ muốn chiếm lấy hắn!”
Ai! Tấn Thái phó nhịn không được lắc đầu, tư tình nhi nữ khiến người ta mơ hồ a!
Với con người của Tịch Băng Toàn, nếu hắn không đồng ý, chuyện phong lưu này có thể truyền ra sao? Nhưng nay chỉ trong một hai ngày đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Thanh Châu, rõ ràng hắn không muốn cưới Vô Song, nên mới cố ý cho người tung ra lời đồn đãi.
Hừ, hắn không nghĩ cưới cháu gái mình, mình cũng không vui đem cháu gái gả cho hắn!
Nghiệt duyên a!
“Vô Song, nếu con thực muốn có lòng của Tiêu Dao Hầu, thì càng không nên như vậy.
Phải biết rằng, nam tử người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu, nếu con hành xử như một đố phụ, con cảm thấy Tiêu Dao Hầu sẽ còn thích con sao?”
Vô Song lăng lăng, “Nhưng là…”
“Muốn bắt được tâm tư của một nam nhân, thì phải hiểu được điều cơ bản này!”
“Gia gia, chẳng lẽ gia gia muốn con thành toàn cho nữ nhân kia!”
Tấn Thái phó gật gật đầu, “Nếu Tiêu Dao Hầu thật sự có tình ý với nữ tử kia, con chẳng những phải thành toàn, mà còn phải thông cảm, rộng lượng, rả vẻ hiền lương thục đức, cho mọi người biết con là một hiền thê! Như vậy, con mới có cơ hội được hắn ưu ái.”
“Con —— “
“Vô Song, gia gia không lừa con, cũng sẽ không hại con!”
Vô Song đỏ mắt, không cam lòng, không cam lòng, nhưng là, nàng cũng hiểu được lời gia gia nói!
…
Ngày hôm sau, Tấn Thái phó tiến cung vào triều, lâm triều xong liền được hoàng hậu triệu kiến, bên trong đông cung còn có Thái Tử ngồi chờ.
“Lão thần tham kiến hoàng hậu nương nương, Thái Tử điện hạ…”
“Miễn lễ…” Hoàng hậu liếc nhìn cung nữ chung quanh một cái, “Các ngươi đều đi xuống đi, bản cung muốn cùng quốc trượng đại nhân tâm sự việc nhà.”
“Tuân lệnh, hoàng hậu nương nương.”
Đợi các cung nữ đều lui xuống, hoàng hậu vội vàng tiếng lên nâng Tấn Thái phó dậy, “Phụ thân, đã nói đừng để ý những nghi thức xã