Trong mắt Bạch Y Nhân lạnh lùng ý cười, yên lặng nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân thật đúng là một chút cũng không ôn nhu! Ta nhớ, Ngự phu nhân trước kia là một nữ nhân thực ôn nhu, dù Ly Quốc Hộ Quốc tướng quân tuyệt không biết quý trọng!”
Lại là người quen cũ của bản tôn Ngự Thiên Dung? Ai, khối thân thể thật là không bớt việc a! Nàng cười nhẹ, “Ngự Thiên Dung trước kia đã chết rồi.”
Bạch Y Nhân nao nao, “Thật không? Kia thật đúng là đáng tiếc!” Trong giọng điệu hắn cư nhiên có chút buồn bã, Ngự Thiên Dung khẽ cau mày, nam nhân này chẳng lẽ có gì đó liên quan đến bản tôn của thân thể này?
Đang lúc trầm tư đoán, lại nghe Bạch Y Nhân nói: “Bất quá, như vậy cũng tốt, ít nhất, hiện tại ngươi không nhận ra ta, với ta mà nói, thật ra là một chuyện tốt.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, về phần Tịch Băng Toàn có thể tìm được ngươi hay không, phải xem phúc khí của ngươi!”
Ngự Thiên Dung cau mày, “Ngươi là đến cáo biệt ta sao?”
Bạch Y Nhân sửng sốt, giương mắt nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi làm sao biết?”
Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Bởi vì giọng nói của ngươi để lộ ra một chút tiếc hận và tiếc nuối, nhiều hơn là bái biệt.”
Bạch Y Nhân nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung một hồi lâu, “Ngươi… So với trước kia, thông minh rất nhiều.” Đúng vậy, hắn là đến cáo biệt, hắn sẽ không động thủ giết nàng, nhưng, cũng sẽ không thả nàng.
Ở nơi địa lao giữa rừng hoang kia, cho tới bây giờ vốn không có người có thể đi ra, tự sinh tự diệt là ân tình mà hắn ban cho nàng.
“Cám ơn đã khích lệ!” Ngự Thiên Dung lãnh đạm cười.
“Ngươi không cầu ta? Có lẽ ta sẽ niệm tình cũ, thả ngươi ra!”
Ngự Thiên Dung buồn cười nhìn hắn, “Thật ngại quá, ta không thấy trong mắt ngươi có sự nhân từ và buông tha.”
“Hay, Hay, thật sự là rất hay!” Bạch Y Nhân nói xong đứng lên đi ra ngoài, bước tới cửa thì dừng chân lại, “Ngự Thiên Dung, ngươi nhớ kỹ, không phải ta thiếu ngươi, mà là ngươi thiếu ta! Sống hay chết đều là do ngươi gieo gió gặt bão.”
“Ừ, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!” Ngự Thiên Dung thản nhiên đáp lại một câu.
…
Trở lại địa lao, trong lòng Ngự Thiên Dung nhiều hơn một phần phiền muộn.
Cuộc gặp mới rồi cơ hồ không thu hoạch được gì, đối phương không hề để lộ điều gì, chỉ biết, người đó muốn dùng nàng để uy hiếp Tịch Băng Toàn, cộng thêm trước đây có quen biết với bản tôn Ngự Thiên Dung, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả!
“Uy, nữ nhân!”
Ngự Thiên Dung nhìn sang Hàn Minh, “Hàn công tử gọi ta có chuyện gì?”
Hàn Minh cười toe lộ ra răng nanh trắng noãn, ha ha nói: “Đương nhiên là có! Ta nói với ngươi một chuyện, ngươi lại đây.”
Ngự Thiên Dung hồ nghi đi qua, Hàn Minh lại gần nói nhỏ một hồi vào tai nàng…
Thật lâu sau, Ngự Thiên Dung giương mắt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi nói thật?”
Hàn Minh gật gật đầu, “Vàng cũng không thật bằng như vậy, bất quá, ta phải nói trước với ngươi, sẽ rất phiêu lưu, muốn