Ngự Thiên Dung thấy sắc mặt Tịch lão tổ bỗng nhiên trắng bệch, tay chân có chút luống cuống, Vô Thần Bà Bà nhìn thoáng qua, “Bà ấy bị chứng hen suyễn, nơi này nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm chênh lệch quá lớn, thân thể của bà ấy sớm chịu không nổi, hơn nữa phải đi đường xa, bệnh tình sẽ càng lúc càng nặng.”
“Lão tổ, bà có mang theo thuốc không?”
Tịch lão tổ lắc đầu, thuốc của bà bình thường đều là do bọn nha hoàn chuẩn bị, trên người mình rất ít mang thuốc theo.
Ngự Thiên Dung vỗ vỗ lưng giúp Tịch lão tổ, đợi khi sắc mặt Tịch lão tổ dịu đi một chút, nàng quay sang Vô Thần Bà Bà, “Phiền toái bà bà làm cho lão tổ ngủ một giấc đi!”
Vô Thần Bà Bà vung tay lên, Tịch lão tổ liền hôn mê đi, “Giờ phải làm sao?”
“Ta sẽ cõng bà!”
Vô Thần Bà Bà kinh ngạc nhìn nàng, khối thân thể mảnh mai này của ngươi có thể chịu nổi sao? Tự lo được cho bản thân đã là tốt lắm rồi! Hàn Minh cũng trợn mắt, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể bỏ lại bà ấy, tằng tôn của bà ấy đã cứu mạng ta, ta sẽ không làm một kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Hàn Minh rối rắm nhíu mày, rốt cuộc thở dài, “Thôi cứ để ta cõng cho! Ai bảo ta là nam nhân duy nhất ở đây!” Dứt lời liền cõng Tịch lão tổ lên phía trước.
Ngự Thiên Dung cảm kích nhìn Hàn Minh, “Nếu mệt mỏi thì để ta đổi với ngươi!”
Thêm một gánh nặng, tốc độ đoàn người giảm đi rất nhiều.
Vô Thần Bà Bà cũng hỗ trợ cõng người, Ngự Thiên Dung trong lòng thở phào một hội, vị Vô Thần Bà Bà này xem ra là một người nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, thật không biết bà và tiền bối Độc Quái có ân oán gì.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy cái tiểu viện gì đó, lòng kiên nhẫn trong Ngự Thiên Dung cũng mài mòn hết một nửa, cứ đi như vậy, đến chừng nào mọi người mới ra khỏi khốn cảnh này?
Vô Thần Bà Bà ngửa đầu nhìn mặt trăng trên trời cao, mảnh trăng lưỡi liềm đáng thương hề hề vắt vẻo giữa không trung, không có bao nhiêu sáng rọi, cũng giống như con đường họ đang đi.
“Dừng lại!” Vô Thần Bà Bà bỗng nhiên cảnh giác lắng nghe động tĩnh bốn phía, đồng thời đem nửa viên giải dược còn lại cho Hàn Minh, “Mau ăn vào, có kẻ địch!”
Hàn Minh buông Tịch lão tổ, để Ngự Thiên Dung đỡ bà nằm trên mặt đất, hai người cảnh giác nhìn bốn phía, Ngự Thiên Dung đem dạ minh châu lấy ra đưa cho Hàn Minh, “Cho ngươi tị độc.”
“Là hồng lang!”
Ngự Thiên Dung cả kinh, hồng lang là biệt hiệu của sài*, ngoại hình khá giống chó và lang, nhưng nhỏ hơn lang tiểu, mà hơi lớn hơn chó.
* Khoản này mình hơi khó hiểu.
“Sài” nghĩa là chó sói, “Lang” cũng có nghĩa là chó sói, vậy sài và lang khác ở chỗ nào???
Chỉ một lát sau, xung quanh mọi người liền xuất hiện hơn mười con hồng lang, dựa vào hình thể thì đều đã trưởng thành, mình dài trên dưới một thước, đuôi dài chừng nửa thước, thân cao nửa thước.
Dạ minh châu tỏa ánh sáng ra chung quang, có thể nhìn thấy cảnh vật nhất thanh nhị sở.
Vây quanh bốn người có